21 Trường trung học Anh Hoa và trường nữ trung học Maria là hai trường do người Anh thành lập, chẳng qua một trường là do thương nhân Anh quốc thành lập, còn một trường là do thầy tu người Anh thành lập, hơn nữa hai trường gần cạnh nhau chỉ cách có một bức tường, cho nên quan hệ rất thân thiết, mà ngày cả ngày kỷ niệm thành lập trường đều cùng nhau tổ chức.
22 Ngày lễ diễn ra rất thành công, Lăng Hiểu và Tống Văn Bân hợp tấu được toàn trường vỗ tay nhiệt liệt, vô cùng nổi tiếng hoàn toàn che lấp ấn tượng cửa Bạch Hà trong lòng mọi người.
23 Sáng hôm sau Lăng Hiểu mệt mỏi từ trên giường đứng lên, lúc đến trường hoàn toàn không có tinh thần gì, đón cô là mấy cô gái có vẻ hơi kích động điên cuồng oanh tạc.
24 Nhìn thấy Lăng Hiểu dừng bước, Tam gia để sách xuống, cười như không cười liếc mắt nhìn cô, ánh mắt giống như đang nhìn đứa cháu bướng bỉnh: “Làm sao vậy, trừng mắt lớn như thế làm gì?”
Lăng Hiểu cười ngượng bước tới, có chút lắp bắp nhìn túi tiền trong tay Tam gia: "Tam gia, túi tiền này….
25 Lăng Hiểu bị Tam gia nắm tay, đi thẳng từ thư phòng đến phòng khách, khách khứa cơ bản đã đến đông đủ, Lăng Hiểu liếc mắt nhìn đã nhận ra mấy khuôn mặt quen thuộc, ví dụ như Gernot, hay người của Lưu gia – Lưu Minh.
26 Thiệu Kiệt mong đợi nhìn ông nội mình, mà Lăng Hiểu cũng nhìn qua Tam gia, chẳng qua ý nghĩa trong ánh mắt hoàn toàn khác nhau, cô vô cùng lo lắng.
Nói thật lòng, mặc dù Thiệu Kiệt lúc nhỏ có chút ương ngạnh, nhưng sau khi lớn lên cũng trở thành thanh niên tuổi trẻ tài cao, chẳng qua cho dù hắn có vĩ đại đi nữa, Lăng Hiểu cũng không muốn gả cho hắn để làm quả phụ (Góa chồng), cũng giống như mấy chuyện chống đối chính trị gì đó, cô không có chút hứng thú nào, cả hai không có chí hướng giống nhau, đương nhiên không thể trở thành bạn đời với nhau được.
27 Ngày sinh nhật của Tam gia kết thúc, Lăng Hiểu ở giữa thu được không ít lợi ích, ít nhất bây giờ cô danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Tam gia, không chỉ là mang theo bên người giải buồn, cũng không phải là món đồ chơi.
28 Mỗi ngày Lăng Hiểu đều đứng ngồi không yên, không phải vì mình trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người, cũng không phải vì mình trở thành nhân vật chính trong cuộc tình tay ba, mà là vì cái nhìn không đoán được ý tứ kia của Tam gia.
29 Lời cầu nguyện của Lăng Hiểu không được ứng nghiệm, bởi vì ngày hôm sau, Tam gia cho người gọi cô đến.
Trong lòng cô thấp thỏm không yên, Lăng Hiểu leo lên xe đi đến dinh thự của Tam gia, trùng hợp gặp Chu Tuyên Hoa ở cửa.
30 Sau khi rời khỏi nhà Tam gia, Lăng Hiểu suy nghĩ rất nhiều, về việc sau này cô muốn làm gì, về việc cô muốn đi thật xa.
Đời trước thực ra Lăng Hiểu cũng không có học qua bản lãnh gì thật sự, ngoại trừ quyến rũ đàn ông, đánh cắp tình báo và làm thế nào chạy trốn để thoát chết là dùng tính mạng học tập, cho nên đã khắc sâu tận đáy lòng, còn chuyện khác Lăng Hiểu hoàn toàn không biết, chính mình còn có thể làm được nghề gì đứng đắn nữa.
31 Rạng sáng ngày thứ hai, Lăng Hiểu liền mặc bộ quần áo mà Tam gia tặng cô ngày sinh nhật, sau đó lên xe đi đến nhà của Tam gia để cảm ơn, không nghĩ đến vừa đến cửa thư phòng thì gặp Chu Tuyên Hoa vừa bàn xong công việc với Tam gia.
32 Từ khi Lăng Hiểu bắt đầu nhớ thương con chim ưng trong nhà Tam gia thì tần suất cô chạy đến nhà Tam gia cũng nhiều hơn, cũng tận mắt nhìn thấy Tam gia dạy dỗ chim ưng.