21 Chương Từ thấy người đi xuống là Tần Dữ Hào thì trong lòng lập tức hiện lên ý nghĩ, lần này xong rồi!
Chương Từ đứng bật dậy, cao giọng nói, “Anh bắt nó đi rồi phải không?”
Tần Dữ Hào bình thản đi qua, ngồi xuống sô pha, đối diện với hai người bọn họ.
22 Chương Sở Kha tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối, còn mình thì bị trói chặt hai tay tựa lưng vào góc tường.
Cậu lập tức hoảng sợ cựa quậy thân mình, nhưng cũng không có cách nào di chuyển được,
Anh đã bắt được cậu rồi sao? Căn phòng tối này… Quả nhiên lịch sử vẫn lặp lại, sống lại ở một thế giới khác, cậu vẫn bị người ta nhốt lại, hơn nữa người này còn là người mà cậu đặc biệt yêu thương, cảm giác này còn đau đớn hơn cả khi bị Vân Thiền Yến hành hạ, bởi vì lần này, trái tim của cậu cũng đau.
23 Lúc Chương Sở Kha tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Đây là đâu? Không phải căn phòng cậu bị bắt nhốt vào kia, không phải Vân phủ, cũng không phải Tần gia ở Tây thành.
24 Lúc mẹ Chương và cậu vừa đi lên lầu thì Tần Dữ Hào đã tới trước cửa Chương gia, nhưng đã bị Chương Từ ngăn lại.
“Anh lại tới làm gì, em trai của tôi không gặp anh đâu.
25 “Mang thai?” Đám người đồng loạt kêu lên.
Mẹ Chương tiến lên, hỏi Hạ Lương, “Con có nhầm lẫn gì không? Kha là con trai mà, sao có thai được?”
Hạ Lương liếc nhìn Tần Dữ Hào một cái, sau đó quay sang nói với bà, “Bác gái, kết quả xét nghiệm lát nữa sẽ có, cậu ấy đúng là đã có thai được sáu tuần rồi, do trước đó bị ngạt khói, cộng thêm lần này có sinh hoạt vợ chồng, cho nên thai nhi hơi yếu, gia đình cần phải chú ý hơn một chút.
26 Mẹ Tần cười cười giải vây, “Không cần quá câu nệ, con là người bệnh, cứ nằm đi. ”
Nói xong bà quay lại nháy mắt ra hiệu với chồng mình, cái ông già này, đến làm bức tượng hay sao vậy?
Nhận được tín hiệu của vợ, ba Tần bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiến lên phía trước, nhìn anh hỏi: “Con gọi điện kêu ba mẹ và Thiên Bảo tới nói có chuyện quan trọng muốn nói, rốt cuộc là chuyện gì?”
Anh nắm lấy tay cậu, quay sang nhìn ông bà, “Con muốn kết hôn với Kha.
27 Ba người đi xuống lầu, nhìn thấy phía dưới mọi người đều đã tới, Phương Huyên liền híp mắt nở một nụ cười thật tươi, lộ ra núm đồng tiền nhỏ xinh, mọi người đều cảm thấy manh chết rồi, hận không thể véo mặt cậu một cái.
28 Cậu lập tức ngừng vùng vẫy, sửng sờ nhìn người kia.
Giọng nói này rất quen thuộc, cậu đã từng nghe ở đâu rồi.
Người kia lại nói tiếp: “Kha Nhi, ta rất nhớ đệ…”
Đột nhiên gã ta tiến tới ôm chặt cậu, cậu lập tức đưa tay đẩy gã ta ra, lực đẩy khá mạnh, gã ta lại không phòng bị cho nên bị cậu đẩy ngã ra đất.
29 Vân Thiền Yến cau mày, chịu đựng cơn đau đầu mở mắt ra, đập vào mắt là ánh nắng mặt trời chiếu xuống nóc nhà, Vân Thiền Yến lắc lắc đầu đánh giá xung quanh, phát hiện đây là một căn phòng cũ kỹ đổ nát, trong phòng còn có một cái bàn đã gãy một chân cùng với mấy cái ghế nhỏ cũ nát, bên cạnh giường còn có một rương quần áo, nhưng nhìn qua cũng rất sạch sẽ.
30 “Con…” Vân phu nhân không nỡ nhìn, chỉ đành ra bên ngoài, để một người tiểu tư tiến vào thu dọn tàn cục.
Cả ba người rời khỏi viện của Vân Thiền Yến tiến tới hậu đình, Vân phu nhân nhớ lại tình cảnh vừa rồi, trong lòng không khỏi lo lắng, theo như bà thấy, lúc nãy giống như nhi tử của mình khi dễ Kha Nhi, nếu chuyện này không giải quyết cho thỏa đáng, sợ là lão gia sẽ có điều không hài lòng về nó, phải biết trước kia Vân lão gia từng chịu ơn Chương gia, nếu chuyện này tới tai lão gia, nhi tử của bà chắc chắn sẽ không thoát tội.
31 Nửa đêm gió có hơi lớn, cuối tháng 11 đầu tháng 12, nhiệt độ giảm nhanh, mọi người đều không khỏe, mấy năm gần đây thời tiết thất thường, mới nắng gắt đây lại đột nhiên đổ mưa, rồi lại nắng gắt, sau đó đợt gió khô ùa về, khiến cậu cũng muốn bệnh.
32 Tần Dữ Phong ngẩng đầu lên nhìn người kia, đột nhiên hai mắt cậu ta mở lớn, đôi môi mấp máy không nói nên lời.
“Tại sao?”
Hạ Lương không cách nào tin vào những gì mắt mình thấy, tai mình nghe, lúc này, trong mắt của anh tràn ngập vẻ thất vọng, hai chân không tự chủ bước lùi ra sau.
Thể loại: Dị Giới, Nữ Cường, Huyền Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 8