21 Âu Dương Lam bên cạnh đã đứng dậy, Tô Nhan liền đem suy nghĩ đã chạy quá xa của mình trở về, cũng đứng lên cùng hắn, liền thấy Tiếu Dụ và Âu Dương Phong cách đó không xa.
22 Khi Âu Dương Lam ôm Tô Nhan đến, Ngọc Lan Cung đã một mảnh sáng ngời. Năng lực làm việc của Ngô Tranh chưa bao giờ gây thấy vọng, cho nên Âu Dương Lam liền ôm Tô Nhan thẳng đến nội viện.
23 Âu Dương Lam nhìn về phía Tô Nhan, gần như bá đạo nói: “Ngọc Lan Cung này là của ta, ai dám hai lời?”
Tô Nhan nhịn không được cười, đã không nhớ rõ chính mình cười sảng khoái như vậy là từ khi nào.
24 Nhi tử Thừa tướng gia đồng thời là thư đồng phủ Lục hoàng tử vô ý rơi vào trong hồ, này vốn là việc nhỏ lại khiến Vương Quý Phi “Một sự nhịn chín sự lành” than thở khóc lóc cùng Hoàng Thượng mới khiến cho sự tình càng lộng càng tao.
25 “A Tô, ngươi suy nghĩ kĩ chứ?” Tiêu Tuyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
Tô Nhan thu hồi tầm mắt nhìn hắn, đột nhiên cười: “Ta bất quá nói chơi chút thôi, xem ngươi khẩn trương kìa.
26 “Là Lục hoàng tử làm sao?”
Tiêu Tuyệt cười: “Vương Quý Phi dại dột như con heo, người nào nên tin người nào không nên tin cũng không biết. Bây giờ ra nông nỗi này cũng xứng đáng, cũng coi như xả giận cho ngươi.
27 Vương Quý Phi tuy đã bị nhốt vào thiên lao, nhưng rốt cuộc vì chức danh Quý phi này mà không thể nói giết là giết.
Cho dù Hoàng Thượng phẫn nộ giận dữ thế nào cũng phải đợi Đại Lý Tự điều tra thẩm tra xử lí.
28 Tô Nhan thấy nàng không nói lời nào, bèn nhấc chân đến gần: “Vương Quý Phi, ngươi cảm thấy, phụ thân ta sẽ thực hiện lời ông hứa hẹn sao?”
Vương Chân chậm rãi ngước lên, trong mắt lấp đầy một loại hoảng sợ và tuyệt vọng, ngay sau đó lại hiện ra một tia kiên định, nàng chậm rãi mở miệng: “Vì sao không? Thừa tướng đại nhân từ trước đến nay nói là làm, Chân nhi vĩnh viễn đều sẽ đứng bên cạnh chàng, ủng hộ chàng.
29 Âu Dương Lam tại nơi cách Tô Nhan một bước chân thì dừng lại, thanh âm đã khôi phục bình tĩnh: “Ngươi đi đâu?”
Không ngờ được ngữ khí hắn sẽ bình thường như vậy, Tô Nhan trong lòng đã chuẩn bị tốt tâm lí bỏ mình nên mở miệng nói: “Ta thấy bên ngoài không khí tốt lắm, nên ta kêu Tiêu Tuyệt mang ta đi chơi chút.
30 Mùa xuân đã đến.
Tô Nhan sáng sớm đẩy cửa sổ ra, nhìn mãn viện xuân sắc kia hít một hơi thật sâu tựa hồ không khí trong phổi cũng trở nên mới mẻ thơm ngát hơn.
31 Tạ Nhiễm chạy tới tìm Tiêu Tuyệt, vậy chứng tỏ Tứ ca và Ngũ ca đã trở lại.
Bởi vì Tạ Nhiễm căn bản không biết trên đời này có người tên Tiêu Tuyệt, chỉ có mình cùng hai ca ca thân cận là Tô Dật và Tô Thần mới nhận thức Tiêu Tuyệt.
32 Phượng Dương khách điếm có tiền viện rất lớn, trừ bỏ lầu một đại đường còn có lầu hai nhã gian. Vị trí lầu hai kề sát cửa sổ, Tô Nhan cùng Tạ Nhiễm ngồi đối diện nhau.
33 Tô Nhan bị câu này của hắn chấn đến co rút khóe miệng, chẳng biết tại sao, tâm lại đột nhiên điên cuồng nhảy dựng lên.
Ngẩng đầu đã thấy Âu Dương Lam gần ngay trước mắt.
34 Kỳ thật Tả Kỳ còn muốn hỏi Tô Lục công tử vì cái gì muốn lạt mềm buộc chặt, lại đột nhiên nghe thấy dưới tàng cây truyền đến thanh âm lạnh lùng của thiếu gia: “Hai người các ngươi định ở trên đó bao lâu nữa?”
Tả Kỳ cùng Hoa Lân liếc nhau một cái, sau đó thả người từ trên cây xuống, Âu Dương Lam nhìn hai kẻ nghe lén nhìn lén đứng ở trước mặt, tâm tình đang u ám lại càng thêm âm trầm, lời cũng lười nói, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
35 Ngữ khí mười phần khách sáo, giữa những câu chữ lại lộ ra một tầng xa cách không rõ. Tô Thần ở thương trường trà trộn nhiều năm, tự nhiên minh bạch hắn đang không vui, vì thế cũng không hề vô nghĩa, trực tiếp sảng khoái đưa ra thỉnh cầu: “Thảo dân cùng xá đệ một năm không gặp, có nhiều lời muốn nói cùng y, không biết Lục hoàng tử có thể để Tô Nhan cùng thảo dân hồi phủ một chuyến?”
“Thật là không khéo, phụ hoàng vừa mới triệu kiến, đặc biệt sai ta đem Tô Nhan mang vào cung.
36 Thiếu gân thiếu dây cung – Tả thị vệ cũng bị thanh âm của thiếu gia làm cho hoảng sợ, ngay cả chiếc đũa rớt cũng chưa phát hiện, chợt nghe Âu Dương Lam tiếp tục nói: “Lý di ở trù phòng hôm qua nói với ta, bà có một cháu ngoại, cô nương đó lớn lên hoa dung nguyệt mạo, hiện giờ cũng tới tuổi lập gia đình.
37 Âu Dương Quân tất nhiên là long nhan vui vẻ, giơ tay đặt xuống một quân cờ, cười nói: “Ái khanh a, ngươi nhìn đi khốn thú đã bị vây thành rồi. ”
Tô Nguyên Tu cung kính cúi đầu: “Cờ kỹ của Hoàng Thượng không người địch nổi.
38 Lúc này đến phiên Âu Dương Lam kinh ngạc, Tô Nhan cũng không có ý định nói rõ vấn đề này: “Chúng ta hiện tại là đi Thanh Nhân Cung sao?”
Âu Dương Lam nhìn trời: “Không còn sớm, hôm khác hẵng đi.
39 Cửu công chúa quả thực không dám nói thêm nữa, xoay người bướng bỉnh hướng Tô Nhan thè lưỡi, Tô Nhan bất giác cười ra tiếng. Cửu công chúa này người cũng như tên, hào phóng cũng hơi nhiều rồi.
40 Tô Thần mím môi không nói, đôi mắt vẫn định ở trên người Tô Nhan thật lâu cũng không dời đi, về sau than nhẹ một tiếng: “Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.