Mỗi ngày, cô đều lặng lẽ đi đặt một quả táo lên đầu giường của anh. Việc này đã trở thành thói quen của cô, và cô còn muốn xem chuyện này như một giao ước ngầm giữa hai người.
Bất cứ người nào trong lòng đều có một ánh trăng sáng tỏ. Người ta xem nó như là thánh kinh, mỗi một bước đi đều cung kính sùng bái. Đối với cô gái Phương Đăng mà nói, thế giới của cô không tồn tại mặt trời.