Kể về một người đàn ông vô cùng đặc biệt, anh ta là một kẻ rất giàu lòng yêu thương, sở thích của anh ta là chăm sóc phụ nữ. Đương nhiên, đây cũng không tính là một tật xấu.
Lần đầu gặp tại tử vụ thụ hải, nàng mang theo nụ cười ấm áp như ánh mặt trời sáng lạn nhào vào lòng hắn, ngọt ngào gọi: "Ca ca. . . . . "_____ Lúc ấy ban đầu gặp, nàng là do ánh trăng sáng rực trong tử vụ thụ hải ngưng tụ thành một thi yêu, là vật mà thiên hạ luôn cấm kỵ.
Hắn – thánh sư đạo tông, nho nhã, khuôn phép, cả đời thanh tu. Nàng – đại yêu tham ăn lười biếng, vô pháp vô thiên, không màng thế gian. Ngày ấy, vốn người chân trời kẻ góc bể, người vô duyên kẻ hữu ý, lại tương ngộ trùng phùng.
Truyện Thiên Hạ Đệ Nhị là truyện võng du đầu tiên của Nhất Độ Quân Hoa viết cùng năm với các tác phẩm Phế Hậu Tướng Quân, Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê nên truyện mang sắc thái buồn man mác, không có hài hước vui nhộn như các truyện được viết sau này.
Chuyện tình của một lão đạo sĩ và một ả trai tinh (con trai - động vật nhuyễn thể, có vỏ, hay được mua về nấu cháo, con trai trong truyện đặc biệt hơn vì nó đã thành tinh ).
Thật lâu thật lâu trước kia, lâu đến mức tác giả cũng không nhớ là thời đại nào. Khi đó tôi là một cây Thất Diệp Linh Chi , vui vẻ nhàn nhã lớn lên ở đỉnh Tuyệt Lĩnh, mọi người nói, nơi đây là thánh địa tập hợp tinh hoa của mặt trăng và mặt trời, rất thuận lợi cho việc tu hành.
Dụ vương hiển nhiên rất thỏa mãn sự thức thời của nàng, hắn tiếp tục không vội vàng nói: “Ngươi hầu bản vương ngủ một đêm, bản vương bảo vệ ngươi lần này, thế nào?”…Đường Đại sặc, một lát sau nàng ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, xin hỏi ở đây cách biên giới Huỳnh vương triều có xa lắm không?”Dụ vương rảnh tay mở ra quạt xếp, lại khép lại rất nhanh: “Cũng không xa, đi đường tắt gần nhất…Khoảng chừng hơn hai mươi vạn dặm đi.