Chẳng phải mọi tiểu thuyết đều nói, xuyên không sẽ đi về cổ đại hoặc đi đến tương lai hơn vạn năm hay sao? Vậy tại sao ta lại bị xuyên đến một nơi không xưa cũng không hiện thế này? Chẳng phải những người xuyên qua đều là mỹ nhân khuynh thành, con của người có địa vị hoặc được thế lực bao che, giúp đỡ, là thiên tài trong thiên tài hay sao? Còn ta, xuyên qua lại là một con huyết quỷ, bị người người xa lánh, là ăn xin, là trẻ mồ côi, sao lại không có kẻ thương hại cho ta? Ông trời đừng bất công với ta như vậy chứ? Được thôi, nếu các người đã kinh sợ ta, vậy thì ta sẽ khiến các ngươi hoảng sợ hơn nữa, ta sẽ là nỗi ám ảnh của các ngươi.
Độc sư, đừng nói là sư, là đan sư, dược sư, chuyên cứu người, giết người, ta đều làm hết. Còn độc ư? Ta là kẻ tạo ra độc, độc như bạn của ta, trong mắt ta, chỉ có độc dược mới là thứ khiến ta vui vẻ nhất, thứ duy nhất ta hứng thú là độc mà thôi.