41 “ Hy vọng vận khí không quay lưng lại với ta. ” Tiêu Ngự lẳng lặng đứng ở trong bụi cây tùng, chờ đợi vận mệnh sắp phủ xuống mình. Đàn dã ngưu vọt tới bụi cây tùng liền phân ra hai hướng mà chạy không có nhảy vào bụi cây tùng, hàng trăm nghìn con Dã Ngưu chạy qua khoảng cách không tới 5 mét thanh âm giẫm đạp lên mặt đất ù ù như trống trận, đinh tai nhức óc, làm khí huyết Tiêu Ngự bốc lên rất là khó chịu.
42 - Làm sao vậy? - Mục Sư hỏi. - Không có gì! - Đức Lỗ Y nói, hắn cảm giác được một cỗ hơi thở bất đồng, có thể là các loại quái hoặc Cự Hình Sơn Miêu chứ, Đức Lỗ Ý thầm nghĩ.
43 Mục Sư cách Hoả Pháp Sư ước chừng hai mét, bọn họ tất cả tinh thần đều chăm chút về tình hình chiến đấu phía trước, không hề ý thức được nguy hiểm đang từ từ tới gần họ.
44 Tiêu Ngự hành động rất cẩn thận, tìm kĩ một hồi lâu, cũng không có tìm được tung tích của Đức Lỗ Y cùng Hoả Pháp Sư, vừa đi tới bên cạnh một khối nham thạch, đột nhiên nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, hắn liền ngừng thở lắng nghe.
45 Lúc bình thường pháp hệ đối đầu với đạo tặc, đều là thắng ít bại nhiều, nhất là hoả pháp hệ, loại chức nghiệp này có năng lực khống chế yếu kém nhất. Đức Lỗ Y khi bị Cự Hình Sơn Miêu đánh bay ra ngoài, không có phản kích lại Cự Hình Sơn Miêu mà rất nhanh hướng tới Tiêu Ngự mà chạy lại.
46 Xuyên qua đống loạn thạch, một mặt hướng tới phía trước mà leo, tới chỗ giữa sườn núi, có thể nhìn thấy cổ một hoang phế đang ở một chỗ chung quanh vách núi, năm tháng đã để lại trên cổ mộ loang lổ dấu vết tang thương, phía trên cổ mộ viết một dòng chữ nhưng đã lờ mờ không rõ nữa.
47 Tiêu Ngự dẫn khô lâu binh tới một địa phương tương đối trống trải, nghiêng mình trốn ở phía sau một cột đá. Độn Hình!Tiêu Ngự lợi dụng kĩ năng Độn Hình, biến mất trong tầm nhìn của đám khô lâu binh, nghiêng đón đám khô lâu binh đang chạy tới.
48 - Đó là một năm vào cuối thu, nhưng thảm cỏ màu vàng khô như gấm phủ kín cả Ai Lạp Tây Á, tại phía bắc thảo nguyên Ai Lạp Tây Á, chính là nơi của vong linh tộc chúng ta, bọn họ chăn thả dê, trâu, tế lễ tổ tiên, bọn họ tín ngưỡng theo chân thần là Minh Thần, có thể triệu hồi vong linh trong minh giới lên bảo vệ gia viên của mình, trôi qua cuộc sống bình thường ôn hoà không tranh giành với đời.
49 Tiêu Ngự trở lại thị trấn nhỏ Tháp ba Khắc là lúc sắc trời đã biến thành màu tối om rồi. “ Nên ra ăn cơm một chút. ” Tieu Ngự thư giãn gân cốt, buông đầu khôi, logout.
50 Mất mấy chục phút đồng hồ làm nhiệm vụ có thể đạt được năm trăm nhân dân tệ, đối với Tiêu Ngự mà nói, là chuyện không dám nghĩ tới, lúc hắn tiến vào trò chơi cho rằng chỉ cần một tháng kiếm được mấy ngàn đồng nuôi gia đình qua ngày là được rồi, không nghĩ tới lại có sinh ý như vậy, hơn nữa theo khẩu khí của Ám Ngục, về giá cả, tựa hồ có thể thương lượng.
51 - Người trẻ tuổi, còn phải mất thời gian khá lâu mới có thể thăng được tứ cấp kĩ năng, không nên nghĩ quá xa xôi! - Đạo sư đạo tặc Áo Đức cười nói. - Ta biết, chỉ là ta muốn hỏi trước, để sau này còn có chuẩn bị! - Tiêu Ngự cười giải thích nói, trước tiên phải chuẩn bị kim tệ thật tốt mới được, nếu không lúc thăng lên tứ cấp, nhất thời gặp phiền toái hồi lâu.
52 Sơn đạo chia làm hai ngã rẽ, đoàn người hướng tới một trong hai ngã rẽ đó. - Bên kia là Áo Phong Hạp Cốc? - Tiêu Ngự nhìn về ngã rẽ còn lại hỏi. - Đúng vậy, hướng đó chính là tới Áo Phong Hạp Cốc! - Tử Vong kị sĩ Phàm Dạ tiếp lời.
53 Nhìn thấy Linh Cẩu đầu lĩnh đánh tới mình, Tiêu Ngự nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng là hắn lùi tốc độ còn quá chậm, thịch một cái Tiêu Ngự bị Linh Cẩu đầu lĩnh công kích một phát mất đi tới 56% huyết lượng.
54 Cơ hội tới rồi!Vừa nhìn thấy có cơ hội giết chết Linh Cẩu đầu lĩnh, năng lượng trong cơ thể Tiêu Ngự phảng phất như đang lưu động, lập tức năng lượng toàn thân tập trung lên trên thanh chủy thủ ở tay phải, Xà Nha chuỷ thủ trong tay phát ra tiếng vù vù đầy vui sướng.
55 - Ta cảm giác đuợc vấn đề là ở kĩ năng Phản Thủ Bối Thứ! - Ám Ngục nói một câu mở ra huyền cơ. - Nói rõ hơn đi? - Phong Qua hồi tưởng lại điểm công kích lúc đó hơn 700 điểm, sát thương của kĩ năng Phản thủ Bối Thứ này quả thực rất là mạnh.
56 “ Nơi này hẳn là doanh trại của Cẩu Đầu Nhân. ” Tiêu Ngự vòng quanh hàng rào bằng gỗ, tìm kiếm cửa vào của doanh trại. Phương viên của doanh trại này rộng tới mấy trăm mét, đi dọc theo hàng rào khoảng hơn 10 mét, tiêu Ngự rốt cuộc cũng phát hiện ra cửa vào, cánh cửa này rất nhỏ, chỉ rộng bằng năm người đi song song qua mà thôi, hai bên cánh cửa đều có lính đứng canh gác, nhìn vào bên trong doanh trại này có rất nhiều Cẩu Đầu Nhân đang hoạt động, con Cẩu Đầu NHân hoạt động gần với lính gác nhất là không quá bảy, tám mét, nếu là kinh động đến hai tên lính gác cửa, rất có thể sẽ là mục tiêu vây công của đám Cẩu Đầu Nhân bên trong.
57 - Chúng ta lên trên, phải chú ý tới tháp canh gác có cơ nỏ kia, sau khi chiến đấu bắt đầu không được ham chiến, phải tận lực giết chết một con cẩu đầu nhân canh gác, dẫn dụ bọn chúng ra ngoài sau đó rút lui nhanh chóng! - Nhìn thấy Tiêu Ngự làm ám hiệu, Ám Ngục dặn dò cả tổ đội.
58 Ở bên ngoài, Lôi Đình đang không ngừng dùng Lạc Lôi Thuật công kích đám cẩu đầu nhân, đang đánh dễ chịu đột nhiên hàng ngũ cẩu đầu nhân tách ra, hơn mười tên cẩu đầu nhân trong tay cầm tên đi tới phía trước.
59 Sau khi hưng phấn xong, Tiêu Ngự liền tỉnh táo lại, hắn cũng không quên, vẫn đang có nhiệm vụ trong người. Dựa vào kĩ năng Tiềm Hành với hiệu quả ẩn hình, Tiêu Ngự từng bước đi tới lều vải hướng đông nam nọ, mỗi lần tiến lên đều phi thường cẩn thận.
60 - Các huynh đệ, có việc phải làm rồi, xuất phát đi! - Ám Ngục cắt đứt truyền âm, sau đó quay đầu lại nói với đám người Phàm Dạ. - Tiêu Ngự đã tới gần mục tiêu? - Phàm Dạ kinh ngạc nói, mới có trải qua hơn 5 phút đồng hồ, hành động của hắn so với tưởng tượng thì thuận lợi hơn nhiều lắm.