21 Thanh Mặc Nhan từ trên cao nhìn xuống Như Tiểu Lam, con ngươi đen trắng rõ ràng lạnh toát giống như mặt hồ bị đóng băng, không hề mang theo bất cứ biểu tình gì.
22 Sau khi Thanh Mặc Nhan cùng Canh tiên sinh bàn bạc chính sự xong, ngoài trời đã là buổi trưa.
Như Tiểu Lam ghé vào trên cửa sổ ngáp liên tục.
Thanh Mặc Nhan cũng bận rộn cả đêm không ngủ, bất quá hắn đã quá quen với việc này, vì thế sau khi tiễn Canh tiên sinh đi thì hắn lại đâm đầu vào làm việc.
23 Như Tiểu Lam bị ánh sáng trắng bắn trúng, chỉ cảm thấy một cỗ âm hàn đang xâm nhập vào trong cơ thể, tứ chi không nghe theo khống chế, giống như có một lực lượng vô hình nào đó đang điều khiển thân thể nàng.
24 Khi y quan Trường Hận bước vào phòng, chỉ cảm thấy không khí bên trong có chút trầm trọng.
Thanh Mặc Nhan đang ôm mèo hương vào trong lòng, mặt như băng sương ngồi im một chỗ.
25 Thanh Mặc Nhan đi theo Huyền Ngọc ra bên ngoài, xung quanh thư phòng đã tụ họp không ít người, ngay cả chủ bộ Canh tiên sinh cùng lục sư Cố tiên sinh cũng đều có mặt.
26 Con rối gỗ bị cho vào rương sắt rồi khóa lại.
Thanh Mặc Nhan xoay người trở về thư phòng, lúc này mới có người đến rửa sạch chậu than, rồi bắt đầu quét tước sân ngoài.
27 Sau sự việc bị con rối gỗ tấn công, Như Tiểu Lam đã liên tiếp hôn mê trong vòng nhiều ngày.
Mặc dù như vậy, nhưng Thanh Mặc Nhan vẫn mặc kệ đi đến đâu cũng mang theo nó, ngay đến cả Huyền Ngọc cũng cảm thấy không nhìn tiếp được nữa.
28 Như Tiểu Lam kêu chít chít, không ngừng giãy giụa.
"Ngươi chờ ta ở đây. " Thanh Mặc Nhan ôm mèo hương, vội vàng đi về phía sau những cây cối ở cạnh đó.
29 Thanh Mặc Nhan giữ chặt Như Tiểu Lam ở trong tay, mặt mang theo mỉm cười.
Vật nhỏ hiển nhiên cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nó đang ở trong tay hắn kêu to chít chít, giống như bị hắn làm cho sợ hãi.
30 Rương sắt tản mát ra mùi vị huyết tinh nồng đậm.
Chính Khanh liền phái người đi gọi y quan Trường Hận tới.
Trường Hận đi lên cẩn thận xem xét: "Chính Khanh đại nhân, đây là trái tim người, nhìn tình trạng hư thối chắc là đã để ở đây hơn nửa tháng.
31 Miệng Như Tiểu Lam mở lớn, giống như là chuẩn bị rớt xuống đất đến nơi.
Sau này thức ăn. . . đều bị đổi thành đồ sống?
Trong đầu hiện lên đầy những hình ảnh chuột chết.
32 Nhìn mèo hương đang trừng mắt lên nhìn hắn, khiến cho khóe miệng của hắn không khỏi câu lên một chút.
"Như thế nào? Hay là ngươi vẫn cảm thấy ăn đồ sống sẽ tốt hơn?"
Tốt cái quỷ nhà ngươi!
Như Tiểu Lam tức giận, hận không thể cào mấy đường lên trên mặt hắn.
33 Sinh thần của hầu gia, mới sáng sớm mà trong phủ đã rất náo nhiệt.
Như Tiểu Lam ngồi xổm trên mái hiên, ngắm nhìn đám hạ nhân đang bận rộn ở trong viện, cái mũi không ngừng ngửi ngửi.
34 Như Tiểu Lam bị đạo hắc ảnh kia đè lên trên mặt đất, một cái đầu lưỡi ướt nhẹp thò ra ngoài, liều mạng liếm trên người nàng.
Cách đó không xa truyền đến thanh âm của đám nha hoàn: "Vừa rồi nghe thấy tiếng chó trông cửa kêu, chẳng lẽ mèo hương đã bị nó cắn?"
Như Tiểu Lam đồng tình nhìn con chó ngây ngốc liếc mắt một cái: "Ngươi thật đúng là biết gây rắc rối a.
35 Huyền Ngọc bưng theo mâm đầy thức ăn về phía Thanh Mặc Nhan phân phó, sau đó đem mâm đặt ở trong bụi hoa.
Như Tiểu Lam và con chó nhỏ đang chốn ở nơi đó.
36 Như Tiểu Lam dùng tuyệt chiêu giả bộ đáng thương trong nháy mắt đã lấy lòng được tất cả mọi người.
Những nữ quyến vừa rồi còn tỏ ra ghét bỏ bây giờ lại hô to khen nàng đáng yêu.
37 Hạ nhân trong phủ đem thọ lễ trình lên.
Lông trên cổ Như Tiểu Lam bỗng run lên, nàng liều mạng cào vào ống tay áo Thanh Mặc Nhan.
Lại là cái loại âm khí tà ác này.
38 Như Tiểu Lam nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, liền sợ hãi nhảy dựng lên, làm nước trên người nàng bắn hết vào gương mặt của Thanh Mặc Nhan.
"Sợ cái gì.
39 Cái cưa đứt đoạn, mảnh sắt mỏng bắn mạnh ra bốn phía.
Huyền Ngọc bất chấp nguy hiểm, đứng ra che chắn ở trước người Thanh Mặc Nhan, chặn mảnh nhỏ đang bay tới lại.
40 Như Tiểu Lam chạy như điên ra ngoài, giống như là bị lửa cháy đến mông vậy.
Nóng quá. . . nóng quá. . .
Khi chạy đến cửa, có bản năng động vật chỉ dẫn phương hướng cho nàng, nàng liền không chút do dự chạy về hướng tây.