21 Một ngày se lạnh đầu đông, khắp nơi trong Lâm phủ đều treo đèn hoa màu đỏ. Chữ song hỉ chói mắt được dán đầy ngõ ngách, trên các cánh cửa hay cành cây.
22 - Bảo vệ vương gia, bảo vệ vương phi!“Vút! Vút! Vút!”Tiếp theo là một loạt cung tên được bắn ra hướng về kiệu hoa. Trên mái nhà cao cao gần đó, một đám ba kẻ bịt mặt đồng loạt hành động.
23 Mùa đông cuối cùng cũng thành công mang sự lạnh lẽo đến cho nhân gian. Bầu trời bị bao phủ bởi một tầng mây vần vũ xám xịt, tựa như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.
24 Trước cửa thư phòng là một nam nhân y phục cầu kì tươi cười. So với Trịnh Phi Vũ tuấn tú ba phần chính bảy phần tà này, người kia lại lộ rõ vẻ kinh diễm tà mị.
25 - Là máu! Hãy làm áu mình chảy đến khi nào không thể chảy được nữa, đến mức mắt tưởng như không còn thấy mặt trời ngày mai, mũi không thể cho vào thêm một ngụm không khí.
26 Trên chiếc giường rộng rãi là một đôi nam nữ chung chăn gối. Tuy nhiên, phía giữa hai người còn là một chiếc chăn lớn ngăn cách Huyết Tử bên trong với Trịnh Phi Vũ nằm ngoài.
27 Trời chợp tối, Huyết Tử vừa trở về từ rừng trúc thì hắc miu đủng đỉnh chạy đến, đôi mắt hoảng hốt trợn to. Nàng thấy vậy liền đến bế nó lên xem xét. Con mèo mập này cả ngày ngoài ăn rồi chỉ có ngủ chẳng có bắt chuột hay đi lung tung nơi đâu, không hiểu sao hôm nay lại ra như thế này tình trạng.
28 Rừng trúc tĩnh vắng, hồ không có sen. Tuy nhiên, hương thơm thanh nhã của những đóa sen cứ vương vấn mãi nơi đầu mũi Vĩnh Dương hắn. Căn nguyên chính là nữ nhân đang ở ngay sát trước mắt hắn đây.
29 Những giọt mưa đêm qua vẫn còn đọng trên lá tựa như những viên thủy minh châu kì diệu trong suốt. Không gian ngập tràn hơi ẩm cùng giá rét, không khí càng lên cao càng trong lành.
30 “Sạt. . . ”Con sư tử đực to lớn, bờm xù đầy lông chồm lấy Trịnh Phi Vũ khiến hắn trượt trên mặt đất một đoạn dài, đám cỏ cũng bị dẹp thành một đường thẳng.
31 Khu lều trại trên núi là nơi nghỉ ngơi của vua quan đi săn, đêm đến đèn đuốc sáng rực cả một vùng. Tuy không khí băng giá lạnh lẽo nhưng trên dưới đều vui mừng đốt lửa lớn nướng thịt thú rừng vừa săn được.
32 Sáng sớm, đoàn ngựa gồm vua quan quý tộc đã rục rịch thành đoàn xuống núi. Đến chân núi thì chia thành hai hướng. Hoàng đế hôm nay đã thay bộ thường phục thành long bào thêu rồng oai nghiêm, dáng vẻ chững chạc ngồi trên kiệu rồng mười hai người khiêng.
33 - Thập Nhất công chúa?- Hừ, đương nhiên là bản công chúa ta! Nếu ta không đi ngang đây bắt gặp thì không biết hai người các ngươi còn nói lời mật tiếng ngọt gì!Huyết Tử vừa gặp vị công chúa này lúc sáng, cũng đã biết qua bản lĩnh ngang ngược dựng chuyện không thành có mà sắc mặt không lưu đổi của nàng ta nên không mấy ngạc nhiên với lời vừa nghe.
34 - Ngươi sẽ tuyên cáo với thiên hạ như thế nào?Nhìn theo bóng nữ nhân xiêm y lộng lẫy bị Bùi Lực xềnh xệch kéo đi không thương tiếc, Huyết Tử nhướng mắt hỏi người bên cạnh.
35 - Vương gia, xin người tha mạng!Quan Thượng thư kinh hồn bạt vía nhìn lưỡi kiếm sắc nhọn trên cổ mình mà run rẩy kịch liệt. Chòm râu bạc rung rung. - Người có thể cứu ngươi lúc này không phải ta, mà là chính ngươi!Trịnh Phi Vũ lãnh đạm lên tiếng.
36 Đêm nay hoàng cung sáng rực đèn đuốc. Đặc biệt tại cung của Hoàng thái hậu, quân lính dày đặc. - Vương gia, phát hiện có địa đạo phía trong phòng ngủ của Hoàng thái hậu!Bùi Lực chạy lại thông báo.
37 Vĩnh Dương cởi lưng trần để lộ rõ một vết chém thật sâu và dài trên đó. Hắn vận áo đen nên không biết máu ra nhiều bao nhiêu, chỉ thấy tấm lưng bết một màu đỏ.
38 Vĩnh Dương vận hắc bào đen rộng theo gió thổi tung về sau. Hắn siết chặt vòng ôm Huyết Tử như sợ bị cướp mất mặc dù đã cho nàng dùng qua loại dược hạn chế sức lực, khiến nàng không thể khinh công hay dùng kiếm, ngay cả ngồi cũng không vững.
39 Giữa chiến trường đầy gió bụi, mây mù xám xịt, hai nam nhân cao lớn đối đầu nhau khai triển kĩ thuật kiếm. Mà mỗi kiếm xuất ra đều vận hết lực hòng đoạt lấy mạng đối phương.
40 - Nàng tỉnh rồi!Huyết Tử vừa bừng tỉnh mở mắt liền nghe bên cạnh có tiếng nói quen thuộc. - Nàng đã ngủ suốt hai ngày qua, làm ta lo lắng thuốc giải không có công hiệu.