21 BỔN CÔ NƯƠNG ĐÂY MUỐN CÓ MỘT QUẢ BOM!!!!!!!!
Ý nghĩ này vang vọng trong đầu Sở Hạ Nghi. Tuy rằng chỉ số võ thuật của cô cùng tên kia đều cao, nhưng quơ quơ dao mãi cũng thực quá mệt đi, nhất là khi có hơn trăm con! Lại không thể dùng súng, zombie chỉ khi cắt cổ mới chết, cho dù giờ có đem súng bắn trúng tĩnh mạch chúng nó, chúng nó cũng sân si thêm vài chục phút nữa được, cho nên chỉ có thể cắt đầu.
22 Khi Sở Hạ Nghi và William Kỳ đến thì vừa đúng 4 giờ. Dĩ nhiên, người đi nộp xác zombie vẫn là William Kỳ rồi.
Sở Hạ Nghi trải chiếu xuống nền đất, vị trí có hơi chếch về phía màn hình lớn nhưng cũng không quá tệ.
23 Mọi chuyện diễn ra nhanh hơn dự kiến của Sở Hạ Nghi, nhưng cũng không nằm ngoài dự liệu của cô.
Ngay hôm đó, liền có người khiếu nại kết quả của "Bất Khả Chiến Bại", Ban tổ chức không có cách nào đối chiếu, lại rơi vào tình thế khó xử khi một bên là dân, một bên là Thiếu tướng.
24 Sở Hạ Nghi chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài không giống như tưởng tượng của cô, cả căn cứ đều có vẻ yên bình, chỉ một vài người xôn xao.
Vậy có lẽ nơi Cung Hỷ xông tới lại là chỗ nữ chính.
25 Sở Hạ Nghi trèo lên một mái nhà, từ chỗ này có thể nhìn khá rõ đám người Dạ Huyền. Lúc này, họ tứ phía bị vây công. Dưới chân đã có rất nhiều xác chết, người có, zombie cũng có.
26 Sau khi tỉnh dậy, Sở Hạ Nghi lập tức được truyền tống tới thế giới thứ ba.
Sở Hạ Nghi mở mắt, quan sát xung quanh. Cô đang ở trong căn phòng ngủ xa hoa tráng lệ, ánh nến heo hắt chiếu sáng mờ mờ cho căn phòng, mang một vẻ cô độc bi thương.
27 Trời tảng sáng, Sở Hạ Nghi rời giường, cung nữ từ bên ngoài lập tức tiến vào.
Cái gì mà cơm đưa tận mồm, quần áo đưa tới tay, chính là cuộc sống như này nha! Sở Hạ Nghi bày tỏ vô cùng hưởng thụ việc được hầu hạ bởi một bốn năm cung nữ lanh lợi đang giúp mình mặc quần áo.
28 Sở Hạ Nghi kéo theo một tốp người hầu đi dạo hoa viên. Đang là mùa xuân, tram hoa khoe sắc, trong không khí thoang thoảng một hương hoa dịu dàng.
Cô chọn một cái đình nhỏ dừng chân.
29 “Nương nương, tối nay Hoàng thượng sẽ bãi giá tới đây. ” Sở Hạ Nghi đang định cho người truyền bữa tối lên, A Chỉ từ bên ngoài đi vào báo tin.
“Vậy chuẩn bị đi.
30 “Thả Hoàng thượng ra. ” Đám thị vệ hét lên. Nhưng chúng cũng không ngờ Sở Hạ Nghi thật sự buông kiếm xuống, thả người thật. Chỉ trong một vài giây chúng thần ngớ người, cô đã kịp nhét một viên hình dáng tròn như kẹo vào miệng hắn, dung bạo lực ép Thương Trần nuốt xuống.
31 Trời tờ mờ sáng, Sở Hạ Nghi trốn qua tầng tầng lớp lớp thị vệ đã được tăng cường, thành công đột nhập trở lại vào Vân Minh Cung.
Khi đặt chân đến Vân Minh Cung này, Sở Hạ Nghi bỗng muốn chửi một tiếng.
32 Sở Hạ Nghi muốn đi đột nhập vào quốc khố ăn trộm, cuối cùng nhớ ra bản thân mình không biết quốc khố nằm ở đâu!
Cô cũng không trở lại Vân Minh Cung nữa, đi ra khỏi hoàng cung, mua một con ngựa, đi loanh quanh trong kinh thành.
33 Sở Hạ Nghi mặc kệ thiên hạ chiến tranh, sau khi ăn cơm xong bắt đầu hành trình ngao du vãn cảnh của mình, Lúc này đây cô đang ở Lương Thu quốc, tuy rằng không phải kinh thành nhưng cũng là một thành trì phồn vinh.
34 Lâm ác bá bị hai tên hầu phi trúng người nên cũng ngã theo, còn bị hai tên to khỏe ấy đè lên người.
Sở Hạ Nghi nhướn nhướn mày, ủa, từ bao giờ nữ phụ như có lại có mệnh được anh hùng cứu thế này?
“Cô không sao chứ?” Mỹ nam áo choàng màu đen che kín hơn nửa mặt, cất giọng âm trầm hỏi.
35 Dưới sự khinh bỉ, nghi ngờ về bản lĩnh tán gái của Y Y, William Kỳ hắng giọng, cất lời: “Không biết có thể xin phương danh quý tính* của tiểu thư?”
*Phương danh quý tính: Tên họ.
36 Nói là không khí trở nên kỳ lạ, nhưng thật chất cũng chỉ là cả hai người cùng im lặng khiến không gian trở nên tịch mịch.
Sở Hạ Nghi nhàm chán buông đũa.
37 Sở Hạ Nghi rời khỏi tửu lầu, đường phố bên ngoài vẫn huyên náo như ban đầu.
Từ trong không gian rút ra một cây quạt giấy, cầm trên tay phe phe phẩy phẩy.
38 (13)
Đến hơn một tuần sau, rốt cuộc Sở Hạ Nghi không còn chịu nổi Huyền Dạ đi đằng sau. Cô đem hắn dẫn vào một con ngõ nhỏ, sau đó ép hắn vào tường, một tay một chân đều chống lên tường, mái tóc phất ra đằng sau, toát một khí thế soái ngầu.
39 “Bớt nhảm đi. Nói, anh đi theo tôi là có âm mưu gì. ” Sở Hạ Nghi tất nhiên không tin, ngón tay gõ cạch cạch trên mặt tường.
“Mỹ nhân à, tôi thực sự có tình cảm với cô mà.
40 William Kỳ dương dương tự đắc nhìn theo bóng Sở Hạ Nghi lẩn trốn, gương mặt dương dương tự đắc bỗng trở nên âm trầm khó lường. Hắn vuốt nhẹ chết vải mềm mại của bộ y phục đang mặc, trong đầu hồi tưởng lại một đoạn ký ức, chính là khi cô ném thứ này cho mình.