Ta là Thực Sắc Chương 106. Đồng Diêu Bị Thương 2
Chương trước: Chương 106. Đồng Diêu Bị Thương 1
Tối hôm đó, nửa đêm đang ngủ, tôi nghe thấy phòng kế bên có tiếng động lớn, cùng với….tiếng nam nhân kêu rên.
Sáng hôm sau, trên hành lang tôi nhìn thấy Vân Dịch Phong.
Gáy của hắn, có một mảng bầm tím lớn.
Nhìn thấy như vậy, miệng tôi, mở to đến mang tai.
“Ngươi cố ý.” trong ánh mắt của Vân Dịch Phong, có hàn băng bắn về phía tôi.
“Là ngươi có ý đồ xấu.” Tôi nhún nhún vai, tiếp tục cười nói: “Thế nào, Sài Sài dùng gạch có tốt không?”
Biết ngay là Vân Dịch Phong buổi tối sẽ giở trò xấu xa, nhưng dựa vào thân thủ của tôi, chống lại hắn nhất định sẽ gặp khó khăn
Nhưng mà, khi Sài Sài cầm gạch, chính là gặp phật giết phật, gặp thần giết thần.
Cho nên, khiến cho Vân Dịch Phong tưởng rằng Sài Sài là tôi, chính là cừu non tự mình đi nạp mạng.
Sài Sài ở nhà Vân Dịch Phong có lẽ rất vui vẻ.
Có ăn có uống có trò chơi, hơn nữa có thể rời xa Kiều bang chủ, nơi này quả thực là chốn bình yên của nó.
Mà tôi sau khi ở lại ba ngày, liền bắt đầu có chút khó chịu.
Nhàn hạ như vậy, cũng không phải là chuyện tốt, tay tôi bắt đầu ngứa, rất muốn quay về bệnh viện để tiếp tục hành hạ đám nam đồng bào đông đảo kia.
Phỏng chừng xác định là tôi sẽ không chạy, Vân Dịch Phong cũng không khống chế hành động của tôi nữa.
Nhưng mà, mỗi khi tôi ra ngoài, mấy tên đàn em trên mặt một mảng bầm tím nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh tôi, mắt đầy lệ thành khẩn van xin: “Chị dâu, dù ngươi muốn chạy, cũng xin đem luôn người bạn lúc nào cũng dùng gạch chào hỏi người khác đi trước đi, đầu chúng tôi không phải là đá đâu.”
Mấy ngày nay, phỏng chừng mấy sinh vật sống trong phòng này có lẽ đều bị Sài Sài hành hạ qua một lần.
Thật sự là vất vả cho bọn họ rồi.
Tôi vỗ vỗ bả vai mấy tên đàn em, nói: “Các đồng chí, trời muốn giao nhiệm vụ trọng đại cho người nào thì trước tiên đều phải cái gì cái gì cái gì ấy mà. Các ngươi cứ nhẫn nhịn đi, đánh nhiều quá, sẽ bị tê liệt, không đau nữa.”
Nói xong, tôi vô tình, tàn nhẫn bỏ rơi bọn họ, đến bệnh viện.
Tôi luôn tự hiểu mình, biết rõ bản thân y thuật không tài giỏi, chỉ là trình độ cũng không giết chết người.
Vậy nhưng, lúc này trở về, tôi liền bị một tin làm cho kinh ngạc — một gã bệnh nhân chỉ đích danh muốn tôi phẫu thuật.
Chẳng lẽ hắn tin tưởng y thuật của tôi?
Trong lòng tôi nở hoa, tràn đầy khí thế a.
Khi tôi thấy rõ bệnh nhân kia, càng thêm kích động.
Triệu công tử.
Quả nhiên là Triệu công tử.
Thấy tôi, Triệu công tử vẻ mặt xem thường cái chết, hắn nói: “Đã cược thì phải chịu nhận thua, lần trước ta cùng Đồng Diêu đua xe thua. Chiếu theo giao ước, ta đến để ngươi giải phẫu chỉnh hình cho sinh thực khí của ta.”
Thật không ngờ, Triệu công tử vẫn là có trách nhiệm.
Thiện cảm của tôi đối với hắn tăng lên một chút.
Thiện cảm là một chuyện, việc giải phẫu cứ tiếp tục làm thôi.
Đang lúc khí thế ngất trời chuẩn bị, Triệu công tử bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Đồng Diêu tình trạng thương tích thế nào?”
Tôi ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Ta nói, vết thương của Đồng Diêu thế nào rồi?” Triệu công tử lặp lại, lẩm bẩm xem thường nói: “Mới tí tuổi đầu đã lãng tai a.”
“Cái gì bị thương?” Tôi cầm dao giải phẫu trên bàn lên hướng đến trước mặt Triệu công tử, hỏi: “Hắn bị thương khi nào?”
Nhìn thấy dao, Triệu công tử toàn thân co rúm, hắn nuốt nước bọt, nói: “Đêm ngày 9 tây a, sao vậy, ngươi không biết a.”
Đêm ngày 9 tây.
Cũng chính là, buổi tối hôm tôi tìm Đồng Diêu cãi nhau.
“Bây giờ hắn ở đâu? Bị thương nghiêm trọng không?” Tôi vội vàng hỏi, ngữ khí nhanh kinh người.
“Ta làm sao biết, ta với hắn không đội trời chung a.” Triệu công tử buông tay, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý: “Có điều, ta mong hắn bị thương càng nặng càng tốt.”
Nụ cười đó vô cùng chướng mắt.
Tôi đứng dậy, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với hắn: “Ta hiện tại muốn đi xem Đồng Diêu, không rãnh phẫu thuật cho người, bất quá, ta sẽ chọn cho ngươi bác sĩ có tay nghề tốt nhất ở bệnh viện này đích thân mổ cho ngươi.”
Tiếp đó, tôi gọi y tá tiểu Lưu, thì thầm vào tai cô ấy, độc ác nói: “Đi nói cái tên bác sĩ thực tập kia tới mổ cho hắn.”
Tiểu Lưu hít một hơi lạnh: “Bác sĩ Hàn, ngươi là chỉ cái người. . . . . . Có phải là người đi cửa sau, thiếu chút nữa đem sinh thực khí của bệnh nhân cắt đứt?”
“Đúng vậy.” Tôi nhìn bóng lưng Triệu công tử, gằn từng tiếng nói: “Chính là hắn.”
Chờ xử lý Triệu công tử xong, tôi liền gọi cho Đồng Diêu, nhưng lúc này mới nhớ vài ngày trước chính mình đã đem di động ném vào thùng rác.
Tôi mượn điện thoại đồng nghiệp, bấm số Đồng Diêu, nhưng mà di động hắn tắt máy.
Lòng tôi, nhất thời trùng xuống đáy cốc.
Di động của Đồng Diêu, luôn luôn mở 24/24.
Việc này chứng tõ, hắn bị thương rất nặng?
Tôi bắt đầu luống cuống, tôi liền nghĩ đến Bông tai đệ đệ, nhưng mà lại quên số điện thoại hắn.
Đành phải gọi đến câu lạc bộ đêm của Bông tai đệ đệ, mất rất nhiều nước bọt, rốt cục cũng có được dãy số, tìm được hắn rồi.
Lúc này, thời gian tôi biết Đồng Diêu gặp chuyện không may, đã qua nửa giờ.
Tay chân tôi bắt đầu đổ mồ hôi, di động ở tay rơi xuống mấy lần.
“Tỷ, ta tìm ngươi khắp nơi.” Bên kia Bông tai đệ đệ giọng nói vô cùng lo lắng: “Đồng ca đã xảy ra chuyện rồi.”
Hắn quýnh lên như vậy, tôi càng luống cuống.
Trái tim giống như cái bánh bị nướng trong nồi.
Nói cũng nói không nên lời.
“Tỷ, ta gọi điện thoại cho ngươi, kết quả di động ngươi tắt máy, đến bệnh viện tìm người, họ nói người không đi làm.” Bông tai đệ đệ tiếp tục nói.
Cổ họng tôi khô ran giống như bị hun khói.
“Sau đó, ta lại đến nhà ngươi tìm ngươi, kết quả gõ cửa hồi lâu, cũng không có người trả lời. Sau đó cảnh sát dưới lầu mặt u ám nói cho ta biết, nói ngươi cùng Sài tỷ đã mất tích trước đó vài ngày, nếu tìm được các ngươi, bảo ta lập tức thông báo cho hắn. . . . . .”
Tim tôi, đã bị khét thành một khối đen sì sì.
Cuối cùng, tôi hét lớn, không cho hắn dông dài: “Đồng Diêu rốt cuộc ở đâu!”
Tôi cầm điện thoại đứng ở đại sảnh trong bệnh viện, gào lên như vậy, ánh mắt mọi người đều quay lại nhìn tôi.
Nhưng tôi cũng không thèm để ý chút nào.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng biết Đồng Diêu đang ở đâu.
Tôi muốn thấy hắn ngay bây giờ.
Bông tai đệ đệ vội vàng nói với tôi.
Giống như dưới chân có gắn tên lửa, tôi “Vèo” đến bệnh viện nơi Đồng Diêu đang ở.
Ngoài phòng bệnh, tôi thấy bông tai đệ đệ, vội xông lên, hỏi: “Thế nào?”
Bông tai đệ đệ lắc đầu: “Tỷ, ngươi tới chậm.”
Chân tôi mềm nhũn, nháy mắt biến thành một bãi bùn, hoàn toàn không đỡ nổi người mình.
Tôi cảm thấy mình giống như đang ngồi trên ghế xoay trong khu vui chơi.
Trời đất quay cuồng.
Thế nhưng, Bông tai đệ đệ lại nói tiếp: “10p trước…Đồng ca đã chuyển từ phòng hồi sức sang phòng bệnh bình thường rồi.”
Tôi dựa vào tường, thở hổn hển.
Sau khi phục hồi tinh thần, tôi phóng tới trước mặt Bông tai đệ đệ, giày xéo hắn một trận.
Tiểu tử này lúc cần thì tiếc chữ như vàng, lúc không cần thì lảm nhảm dài dòng văn tự.
Tiếng kêu thảm thiết ở hành lang bệnh viện liên tục trong 10p.
Đến khi không còn sức đánh, tôi mới hỏi chậm như rùa: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đồng Diêu sao lại bị thương?”
Bông tai đệ đệ che con mắt bị tôi đánh sưng lên, nhút nhát trả lời: “Đêm hôm 9 tây, Đồng ca không biết tại sao, tâm tình đặc biệt không tốt, liền đến đường Tân Giang đua xe. Bình thường Đồng ca đua xe đều rất có chừng mực, nhưng mà hôm đó, hắn rất không bình thường, nhấn ga giống như chán sống, phóng xe như bay, kết quả, ở khúc cua, không kịp quẹo, liền đâm vào hàng rào, xe bị lật. Lúc đến bệnh viện, bác sĩ còn thông báo bệnh tình nguy kịch, rất nghiêm trọng . . . . . .”.
Tôi nghe mà kinh ngạc.
Mỗi câu mà Bông tai đệ đệ nói làm cho máu huyết của tôi lạnh đi từng phần.
Thông báo bệnh tình nguy kịch .
Đồng Diêu, lại gần kề tử vong như vậy.
“Được rồi, Đồng ca đã chống đỡ qua rồi ” Bông tai đệ đệ còn chút sợ hãi: “Tỷ, ngươi không biết lúc đó, thật sự rất đáng sợ, Đồng ca lúc được cứu ra, người toàn là máu.”
“Đừng nói nữa.” Tôi ôm lấy cánh tay, trên người run lên như có hàng ngàn con kiến không ngừng bò lên.
Nếu Đồng Diêu. . . . . .
Tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
“Tỷ, chờ Đồng ca tỉnh lại, ngươi nhất định phải khuyên nhủ hắn, chân trời góc biển nơi nào cũng có cây thơm cỏ lạ.” Bông tai đệ đệ dặn dò.
“Cái gì?” Tôi không rõ vì sao.
“Tuy rằng Đồng ca một chữ cũng chưa nói, nhưng ta đoán được, hắn là vì chia tay vợ, mới đi đua xe, trút hết tâm tình.” Bông tai đệ đệ đoán.
“Không biết thì đừng nói bậy.” Tôi đối với sức tưởng tượng vô biên của Bông tai đệ đệ thật sự không biết phải nói gì.
Đồng Diêu hẳn là vì bị tôi trách mắng, cảm thấy chán nản, mới đi đua xe.
Vốn là, hắn muốn làm ông mai, kết quả, lại bị tôi đây chửi mắng thậm tệ cẩu huyết ngập đầu, có thể không buồn bực sao?
Nghĩ đến việc tôi thiếu chút nữa là làm hại Đồng Diêu đánh mất mạng sống, hận không thể đánh chính mình.
Bông tai đệ đệ không phục, bắt đầu phân tích cho tôi: “Tuyệt đối là vậy, Đồng ca cuối tuần trước đã nói, hắn không đua xe nữa.”
“Đồng Diêu nói hắn không đua xe nữa? Vì sao?” Tôi tò mò.
“Đồng Ca nói, vợ hắn sợ hắn đua xe gặp nguy hiểm, cấm hắn làm như vậy.” Bông tai đệ đệ nhớ lại nói: “Đồng Ca còn nói, không có cách khác, hắn đành nghe theo lời vợ.”
Nghe vậy, lòng tôi có cảm giác kỳ lạ, nhưng cụ thể là gì, cũng không nói được.
Tôi không hỏi tiếp.
Tôi không dám hỏi tiếp.
Tôi cũng không còn nghĩ nhiều nữa
Bông tai đệ đệ tiếp tục nói: “Nhưng mà hôm 9 tây đó, Đồng ca đột nhiên đến đường Tân Giang, sắc mặt không tốt, thấy hắn chuẩn bị đua xe, ta liền nói giỡn, nói chị dâu không phải không cho ngươi đua xe sao? Đồng ca cười khẽ, cái gì cũng không nói, liền lên xe, sau đó. . . . . . Liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Bông tai đệ đệ tổng kết lại từ đầu: “Cho nên, ta đoán rằng, nhất định là giữa Đồng ca cùng chị dâu đã xảy ra chuyện gì, cho nên, mới có thể đi đua xe. . . . . .”
“Ta vào xem Đồng Diêu.” Tôi ngắt lời Bông tai đệ đệ.
Tiếp theo, tôi đi vào phòng bệnh.
Nghênh đón tôi, là mùi thuốc khử trùng quen thuộc.
Đồng Diêu im lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Bờ môi hắn, bởi vì mất máu mà trở nên tái nhợt, mang theo một loại gầy yếu khác lạ.
Hắn chật vật thở, môi hơi mấp máy.
Mà mỗi một lần động đậy, đều làm tôi an lòng.
Ít nhất, việc này cho thấy, hắn vẫn còn sống.
Tôi ngồi xuống cạnh giường bệnh, ánh mắt, dừng lại ở gương mặt anh tuấn của Đồng Diêu, không chút dời đi.
Toàn thân tôi hoàn toàn tĩnh lặng.
Nhưng suy nghĩ trong tôi, lại không có dừng lại.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới việc trước kia.
Tôi nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Đồng Diêu, hắn đang đội một cái mũ quân đội, đứng dựa vào gốc cây có những bông hoa trắng, nụ cười như lưu manh.
Tôi nhớ đến lúc thi lại 800 mét, hắn kéo tay tôi, dùng sức hướng về đích đến.
Tôi nhớ đến những buổi tối tự học, hắn luôn thích ngồi ở phía sau tôi, chọc phá tôi.
Tôi nhớ đến rất nhiều rất nhiều, thậm chí, còn có lần duy nhất hắn tức giận với tôi.
Đó là chuyện phát sinh vào cuối năm cấp ba, gần kỳ thi tốt nghiệp.
Bởi vì thời gian gấp rút, mỗi buổi trưa, những học sinh nhà xa đều lựa chọn ở lại trường ăn cơm, sau đó kiếm chỗ ngủ trưa.
Ngày đó, tôi đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên cảm giác có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Mở mắt, phát hiện Đồng Diêu không biết khi nào ngồi ở bên cạnh tôi, đang cúi đầu hí hoáy vẽ gì đó lên cuốn sách vật lý của mình.
Bắt gặp chuyện này, con sâu ngủ của tôi lập tức tỉnh.
Nên biết rằng, Đồng Diêu là người không bao giờ vẽ bậy lên sách.
Cho nên, tôi liền thò tay giật sách của hắn, muốn nhìn xem hắn đang vẽ cái gì.
Nhưng mà Đồng Diêu lại gấp sách lại, như thế nào cũng không chịu cho tôi xem.
Trong lúc giành giựt, tôi thông minh đột xuất, làm bộ bị hắn làm đau mắt, kêu to lên.
Đồng Diêu luống cuống, liền đến gần xem xét.
Tôi nhân cơ hội cướp lấy cuốn sách vật lý của hắn, nhanh chóng mở ra.
Nhưng mà vẫn chưa kịp xem, Đồng Diêu kịch liệt giật sách trong tay tôi.
Hơn nữa, thần sắc của hắn rất tức giận.
Tiếp theo, hắn tại đó đem quyển sách kia ném ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng, hắn không thèm để ý đến tôi, tự mình chạy ra khỏi phòng học.
Tôi bị hắn làm cho mơ hồ, cảm thấy hắn đang trong thời kỳ bùng nổ của tuổi dậy thì.
Bất quá lúc hắn trở về, cầm trên tay thạch trái cây tôi yêu thích, cười hì hì mời tôi ăn.
Tôi vừa nhìn thấy, nhất thời đem chuyện đã xảy ra quăng lên chín tầng mây.
Đó là lần duy nhất Đồng Diêu tức giận.
Đang suy nghĩ, Đồng Diêu mí mắt giật giật trên giường.
Hắn tỉnh rồi.
Xem tiếp: Chương 111: Tàn Một Đóa Đào Hoa