Ta là Thực Sắc Chương 106. Đồng Diêu Bị Thương 1
Chương trước: Chương 108: Mộng Xuân Có Chút Điểm Lạ
Vân Dịch Phong đem rượu lại gần môi.
Môi hắn nhẹ nhàng chạm vào ly thủy tinh trong suốt.
Mà mắt hắn, lại xuyên qua chất lỏng màu hổ phách nhìn tôi.
Tôi thanh giọng, nói: “Có một đề nghị, ngươi nên đem cái ly cầm cao lên chút.”
“Vì sao?” Vân Dịch Phong hỏi.
“Để dễ hứng được hai cái tròng mắt vì cứ trừng ta hoài mà sắp rớt ra của người.” Tôi lấy tay chỉ về mắt hắn.
Vân Dịch Phong ngây ra một lúc.
Sau đó, ánh mắt hắn cũng dịu đi một phần
Tôi thừa dịp này mở miệng: “Vân Dịch Phong, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi vì sao muốn trốn đi?” Vân Dịch Phong hỏi, giọng nói đã lấy lại bình tĩnh
“Bởi vì nơi này thật sự rất rối loạn.” Tôi nói.
“Hay bởi vì muốn chạy trốn khỏi ta?” khóe miệng Vân Dịch Phong khẽ nhếch lên
Tôi đi đến nằm lên ghế sô pha, hai tay đặt sau gáy.
Ánh mắt di chuyển lên trần nhà.
Căn phòng này trần nhà rất cao, trên phù điêu có khắc hoa văn, tôi dùng ánh mắt tỉ mỉ xem xét.
“Ta muốn chạy trốn, đâu chỉ là ngươi.” Tôi khẽ thở dài, nhỏ đến mức gần như nghe không ra.
Thế nhưng, có lẽ Vân Dịch Phong nghe được, hắn nói: “Ngươi nghĩ rằng ta nghe thấy lời này sẽ vui vẻ hơn sao?”
“Không sao, vậy thì cứ không vui cùng ta là được rồi.” Mắt tôi tiếp tục nhìn trần nhà: “Ngươi hiện tại nhìn rõ đi, ta là một phụ nữ ích kỷ biết bao nhiêu.”
“Ngươi thật sự muốn đẩy ta ra xa?” giọng nói Vân Dịch Phong vang lên phía tai phải tôi
“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi mà thôi.” Tôi nói đều là lời thật.
Vân Dịch Phong tiếp tục trầm mặc.
Sự im lặng lúc này, hàm chứa ý mặc nhận.
“Ta cùng hắn cãi nhau.” Tôi yếu ớt nói, bộ dạng rất bất lực: “Không, nên nói là ta phát hỏa rất lớn với hắn, nói rất nặng lời.”
Tôi cũng tự thấy mình kỳ quái, vì sao tôi lại nói cho Vân Dịch Phong những chuyện này.
Có lẽ là đang chất chứa quá nhiều chuyện trong lòng khiến người ta rất phiền não.
Tôi đương nhiên không hi vọng Vân Dịch Phong có thể giúp tôi chia sẻ muộn phiền, bản thân hắn đã là một trong những buồn phiền của tôi. Tôi chỉ là muốn hắn có thể trở thành một người lắng nghe nỗi lòng của tôi.
Nhưng mà Vân Dịch Phong lại hỏi tôi một câu: “Đồng Diêu kia, với ngươi là quan hệ gì?”
“Bạn bè. . . . . . Bạn bè vô cùng tốt.” Tôi buột miệng nói ra, dừng một chút, lại nói: “Bất quá, đó là trước ngày hôm nay.”
“Sao vậy, hai người tuyệt giao rồi?” Vân Dịch Phong hỏi.
“Ta không nghĩ là như vậy, nhưng ta cảm thấy, trải qua việc cãi nhau hôm nay, tình cảm ta và hắn, có lẽ sẽ rạn nứt.” Tôi lại thở dài, cố nói hết những ngổn ngang trong lòng: “Kỳ thật, Đồng Diêu cũng có ý tốt, chỉ là. . . . . .”
Chỉ là hắn không biết, tình cảm là chuyện giữa hai người, người khác nhúng tay vào, chỉ thêm rối rắm.
Tôi đang nghĩ ngợi, phía bên kia, Vân Dịch Phong liền cười nhạo một tiếng: “Ý tốt? Nhìn không ra a.”
“Hả?” Tôi mơ hồ không rõ.
“Người kia, không phải bình thường đâu.” Vân Dịch Phong trong lời nói chứa đựng thâm ý.
“Ta biết.” Cổ tôi vẫn đặt trên cạnh sô pha, hồi lâu, có chút đau nhức: “Công ty hắn bây giờ có thể phát triển đến tình trạng này, ta cũng không khờ dại nghĩ rằng hắn xuất thân minh bạch, thích làm việc thiện, trung thực đáng tin, lòng dạ trong sáng, hiền lành, là thanh niên tốt. Chỉ là. . . . . . Ta không nghĩ tới hắn sẽ dùng thủ đoạn này đối phó với ta. . . . . . Thật đau lòng.”
“Người hắn đối phó nhiều nhất, chính là ngươi.” Vân Dịch Phong khóe miệng khẽ cong, thấp giọng nói.
“Cái gì?” Tôi chau mày.
Vân Dịch Phong liếc tôi một cái, không thèm nói nữa.
Nếu như hắn không nói, vậy thì tôi nói: “Ngươi đem ta nhốt lại, rốt cuộc là phải nhốt bao lâu nữa?”
“Ta là vì ngăn chặn ngươi muốn trốn đi.” Vân Dịch Phong nói: “Cho nên, sẽ chờ đến khi tên Ôn Phủ Mịch kia trở về.”
“Có ý nghĩa sao?” Tôi hỏi: “Ngươi bất quá chỉ là muốn phân rõ thắng bại mà thôi.”
“Ngươi thật sự cho là vậy?” Vân Dịch Phong buông ly rượu.
Ly thủy tinh va vào mặt bàn phát ra một âm thanh náo loạn.
“Nếu không phải bởi vì nghe nói đến việc của Ôn Phủ Mịch, ngươi chắc đã sớm buông tha cho ta.” Tôi nói ra nhận định của mình
“Ngươi thật sự đánh giá thấp bản thân mình?” Vân Dịch Phong liếc tôi một cái.
“Cũng không phải ta tự đánh giá thấp mình.” Tôi lắc đầu, phủ nhận: “Mà là ta cảm thấy được, ngươi là người biết nói đạo lý.”
“Chỉ là, tình cảm, cái thứ này, là thứ không thể nói đạo lý nhất.” Vân Dịch Phong ánh mắt có chút ôn nhu.
“Ngươi đối ta bất quá là cảm tình của đậu hủ thúi.” Ta nói thầm.
“Cái gì?” Vân Dịch Phong nhíu mày.
“Nói ngươi cũng không hiểu.” Tôi tiếp tục cuộn mình ở giữa sô pha làm tổ, muốn đem thân mình co lại.
Đột nhiên xung quanh có cảm giác bị chèn ép, thì ra Vân Dịch Phong đến gần.
Tôi bình thản dịch mông qua một bên.
Hắn cũng bình thản tiến đến gần
Tôi lại dịch mông qua.
Hắn lại đến gần.
Rốt cục, tôi dịch mông ra sát ngoài mép sô pha, chống lên tay vịn, không còn đường lui.
Tôi hai chân dùng sức, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng Vân Dịch Phong nhanh hơn, khi tôi vừa có ý định di chuyển, liền bị hắn đè xuống.
Ngay lập tức, tôi bị hắn ép vào trong góc sô pha.
Tôi nhìn vào đôi mắt diều hâu thâm trầm như biển của hắn trong bóng tối, cơ thể hơi căng cứng: “Ngươi lại định bá vương ngạnh thượng cung sao?”
Vân Dịch Phong cẩn thận quan sát tôi.
Trái tim tôi như có vật nhọn đâm vào.
Gần đây quên đắp mặt nạ, mụn đầu đen chắc là rất nhiều, nếu Vân Dịch Phong như vậy cũng có thể ra tay, tôi đành bái phục.
Vân Dịch Phong tiến sát lại nhìn tôi, trên mặt, là một biển trầm tĩnh màu mật ong.
Một lúc sau thật lâu, hắn mới mở miệng: “Ta đang nhìn xem, thật ra người là loại phụ nữ nào?”
“Một người phụ nữ bình thường không thể bình thường hơn.” Tôi thốt ra.
“Nói ngược rồi.” Vân Dịch Phong cười nhẹ.
Hắn dựa sát vào tôi, sống mũi thẳng tắp thỉnh thoảng chạm vào má tôi.
Hơi thở hắn, phả vào từng lỗ chân lông của tôi, truyền đến một loại cảm giác hoang dại.
“Trong lòng ngươi” Vân Dịch Phong nhìn thẳng vào mắt tôi: “Đến tột cùng có hay không có người.”
“Có.” Tôi luôn luôn là một đứa nhỏ rất thành thật: “Ta từng yêu hai lần, cho nên, trong lòng có hai người đàn ông.”
“Còn người nào khác không?” Đường nét khuôn mặt Vân Dịch Phong, phủ lên một sự thâm trầm mê hoặc.
“Ta đang tìm.” Tôi nói: “Lại tìm một người đàn ông thích hợp.”
“Nếu vậy, ta có thể trở thành người đó không?” Vân Dịch Phong hỏi.
Tôi tiếp tục làm một đứa bé ngoan ngoãn trung thực: “Ta đã thử, dường như không được.”
Đôi mắt Vân Dịch Phong liền ảm đảm: “Vì sao?”
“Ta không biết.” Giọng nói tôi có chút hoang mang: “Chuyện này, có lẽ không ai có thể nói rõ được.”
Vân Dịch Phong nhìn tôi, một lúc sau, hắn nói: “Ta không chịu thua, ngươi nói đi, người kia vẫn chưa xuất hiện, như vậy, ta còn có cơ hội, không phải sao?”
Tôi không trả lời trực tiếp, chỉ là đột nhiên hỏi: “Ngươi nói cho Dịch Ca chuyện này sao?”
Vân Dịch Phong ngẩn người, trả lời: “Không, không có.”
“Tại sao?” Tôi hỏi.
Vân Dịch Phong nói: “Không cần thiết ….”
Tôi không hỏi tiếp nữa.
Chỉ là cảm thấy mình may mắn, thật tốt khi không yêu hắn, nếu không, nhóc ăn mày cũng rất khó xử.
Vân Dịch Phong đổi đề tài: “Nghe nói, lúc đó hình như ngươi yêu Ôn Phủ Mịch rất sâu sắc.”
“Chỉ cần đã từng cùng ta yêu đương, ta đều yêu rất sâu.” Tôi nói: “Người chỉ có thể sống vài chục năm, mặc kệ kết quả ra sao, mỗi lần yêu, ta đều nghiêm túc”.
“Xem ra, làm bạn trai của ngươi có lẽ là một chuyện tốt.” Vân Dịch Phong nói.
“Không hẳn vậy.” Tôi lắc đầu: “Rất cực khổ.”
“Nếu là như vậy, ta cũng muốn cực khổ một lần.” Vân Dịch Phong trong mắt sáng lên một tia nồng nhiệt.
Sau đó, mặt hắn, chậm rãi hướng đến gần tôi.
Tôi cố gắng ngửa đầu ra sau, cái cổ sắp gãy luôn rồi.
Tôi đương nhiên biết Vân Dịch Phong muốn làm gì.
Nhưng mà, với tình cảnh hiện tại trước mắt, tôi không muốn xảy ra rắc rối lần nữa.
Vì vậy, tôi ra sức tránh né.
Độ nghiêng của cổ cũng có giới hạn, đến khi tôi không lùi thêm được nữa, Vân Dịch Phong lấy tay đặt lên má tôi.
Môi hắn chậm rãi tiến đến gần tôi.
Ba centimet, hai centimet, một centimet, nhìn thấy môi chúng tôi sắp chạm vào nhau, mắt thấy mối quan hệ vừa mới có chút rõ ràng lại sắp bị hỗn loạn, ngay tại giờ phút này, tôi liền hạ quyết tâm.
Hy sinh hình tượng.
Cứu vớt trinh tiết.
Cho nên, tôi không đếm xỉa hậu quả mặt bị tê liệt, đem hai môi dính chặt lại với nhau
Nói cụ thể, chính là, môi mím chặt.
Mà hai mắt tôi trừng to lên.
Bộ dạng này, chính là “miện mục toàn phi cước [1]” trong truyền thuyết
[1] gương mặt không thể nhận dạng được
Thật là ngu ngốc đê hèn vô cùng thê thảm a.
Hoàn toàn giống như trọng dự liệu của tôi, Vân Dịch Phong hít sâu một hơi lạnh.
Sau đó, hắn buông tôi ra, ánh mắt, bất lực, ẩn chứa chút u oán.
“Xem như ngươi lợi hại.” Vân Dịch Phong ném ra câu này, rời người đi.
Tôi rất đắc ý a, ta không tin đối diện với gương mặt như vậy mà ngươi vẫn có thể hôn được.
Sài Sài có lẽ bị Kiều bang chủ tra tấn rất đau khổ
Cho nên, vừa đến nhà Vân Dịch Phong, cô nàng bắt đầu ngủ.
Tôi lén lút lẻn vào chỗ cô nàng, ngồi lên giường, lẻn vào chăn, sờ soạng ngực, thành công đánh thức nàng ta.
“Cho mày ba giây rời khỏi phòng của tao, bằng không mày sẽ lập tức biến mất trên thế giới này.” Sài Sài trầm tĩnh uy hiếp.
“Đừng như vậy, mày ngủ một ngày rồi, ngồi dậy nói chuyện đi.” Tôi nói.
“Vậy thì nói ngắn gọn đi.” Sài Sài vẫn nhắm mắt.
“Ôn Phủ Mịch sắp về rồi.” Tôi nói.
“Mày không phải vẫn còn nghĩ đến hắn đấy chứ.” Sài Sài nói, giọng vẫn tràn đầy ngái ngủ.
“Tao quyết định, về chuyện gặp hay không gặp, đành thuận theo tự nhiên.” Tôi nói.
“Vậy thì còn gì để phiền não nữa.” Sài Sài càng buồn ngủ.
“Còn có một việc, chính là tao cùng Đồng Diêu trở mặt cãi nhau rồi.” Tôi không để cho Sài Sài ngủ.
“Đồng Diêu?” Nghe được lời này, Sài Sài rốt cuộc cũng mở to mắt: “Hắn cùng mày cãi nhau?”
“Hắn rất quá đáng” Tôi giơ hai tay bàn ra không trung, tạo thành hình con chim bay chiếu lên tường: “Tao phát giác được rằng, hắn cứ luôn phá hỏng tình yêu của tao”.
Mắt của Sài Sài lại hé ra một chút: “Tại sao?”
“Tao nghĩ, hắn là vì muốn tao cùng Ôn Phủ Mịch ở cùng nhau.” Tôi suy đoán.
“Hắn muốn làm bà mai?” Sài Sài cười khẽ.
“Chắc là vậy” tay tôi tiếp tục thay đổi, trên tường, lại xuất hiện một con chó nhỏ.
“Cho nên, tao hôm nay ác mồm ác miệng nói cho Đồng Diêu biết, hắn cơ bản không là gì của tao, cơ bản là không có tư cách quản chuyện của tao.”
“Đồng Diêu kia trả lời thế nào?” Ánh mắt Sài Sài lần này hoàn toàn tỉnh táo.
“Hắn không nói gì.” Tay tôi mỏi rồi, bất lực hạ xuống, trên tường, lại trở lại một mảng màu xám trắng: “Nhưng bởi vì hắn cái gì cũng không nói, tao thấy được, hắn đang rất giận dữ.”
“Đồng Diêu sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu.” Sài Sài đưa tay lên che miệng, ngáp một cái, nói: “Tao dường như chưa từng thấy hắn tức giận.”
“Tao cũng vậy. . . . . . Không, dường như đã từng thấy hắn tức giận.” Trong đầu tôi, liền hiện lên một hình ảnh, nhưng tốc độ quá nhanh, tôi không thể thấy rõ.
“Khi nào?” Sài Sài lại ngáp, cơn buồn ngủ lại quấn lấy cô ấy.
“Tao cũng quên rồi.” Tôi cau mày: “Nhưng mà, tao nhớ chính xác hắn từng tức giận đối với tao.”
“Mày cứ từ từ nhớ đi, giường này cho mày ngủ.” Sài Sài nói xong liền đứng dậy, loay hoay tìm kiếm dép lê để đi ra ngoài.
“Mày đi đâu vậy?” Tôi hỏi.
“Qua phòng mày ngủ.” Sài Sài vỗ vỗ miệng.
“Cầm theo cục gạch.” Tôi đưa cho cô ấy cái túi, dặn dò: “Nhớ kỹ, đặt ở đầu giường.”
Sài Sài thật sự rất buồn ngủ, không có hơi sức hỏi tôi vì sao lại làm như vậy, chỉ nghe theo.
Xem tiếp: Chương 106. Đồng Diêu Bị Thương 2