41 Ngoài Đồng Quan ◕ binh doanh Ân Thương.
Thân Công Báo hơi nheo mắt, nói: “Đại vương chưa từng nghe Văn thái sư nói sao?”
Trụ vương lắc đầu nói: “Sư phụ rất ít khi nhắc tới chuyện trong sư môn với ta, Cô chẳng biết gì hết, hoàn thỉnh quốc sư giảng giải”
Trong lúc nói có binh sĩ bưng ghế tới, Thân Công Báo bèn vén tiền khâm ngồi xuống, hai chân thấp lùn chạm không tới đất, lắc qua lắc lại.
42 Lại nói Thiên Hóa nghe tin Hạo Nhiên bị phái lên Kim Ngao đảo tìm Thông Thiên giáo chủ, rồi thấy Ngọc Đỉnh nửa đường quay về, lập tức lo lắng vô cùng.
43 “Thế gian chỉ có ba loại dị thú là thư hùng đồng thể”
Thông Thiên giáo chủ cõng Văn Trọng, dọc đường đi thuận miệng nói. Văn Trọng lẳng lặng lắng nghe, không bình luận gì, bọn hắn đi qua con đường mòn quanh co phía sau Bích Du cung, trên con đường đá xanh rải kín băng tuyết trơn trợt, hai bên đường toàn là mai thụ phủ tuyết, hương thơm ngào ngạt.
44 Hạo Nhiên nghe tới đây, nhịn không được hỏi: “Ngươi vốn không nên thả hắn xuống dưới, tại sao trước đó không chịu nói rõ?”
Thông Thiên giảo hoạt cười một tiếng, đáp: “Ta vốn nghĩ rằng, đi thì cứ đi thôi, hắn che chở Ân Thương, ta sẽ giúp Hồ nhung kia, khiến cho hắn té lộn nhào”
Hạo Nhiên bất bình nói: “Sư phụ kiểu gì vậy, đồ đệ phạm lỗi cũng không…”
“Sai!” Thông Thiên cười vang: “Đây mới là trách nhiệm mà kẻ làm sư cần làm.
45 Đó là một đại dương bao la, mênh mông vô bờ, trong biển toàn là tiên huyết cuồn cuộn, huyết vũ bay như tơ.
Xương khô trong biển máu lúc chìm lúc nổi, tựa như huyết nhục của tất cả sinh linh từ thuở thiên địa sơ khai tới nay đều bị hút vào nơi đó.
46 Trong Hồng Thủy trận.
Bốn người đồng thời nhìn về phía biển máu, thấy trong biển mơ hồ nổi lên một cây cốt trùy cự đại, giống như sừng của con mãnh thú nào đó, trên cốt trùy kia lại trói một nam tử.
47 “Xuất kiếm”
“Giáo chủ thỉnh, vãn bối không dám xuất trước”
“Đang xem thường ta sao?” Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng nói, nhấc Tru tiên kiếm lên, song mục lướt qua Ngọc Đỉnh chân nhân cả người đầy máu, mũi kiếm hư giương chỉa về hướng bầu trời xanh thẳm mênh mông mịt mù sau lưng kiếm tiên.
48 Cửu thiên lôi kiếp tổng cộng một trăm hai mươi mốt phát, là thí luyện cuối cùng mà thượng tiên phải đối mặt sau khi đắc đạo, ngàn năm một lần hàng lâm, nếu có thể độ kiếp, liền tiêu dao được thêm ngàn năm nữa, miễn chịu thiên quy, miễn chịu đạo ước, miễn chịu chính khí thiên địa trói buộc.
49 Ta muốn thiên này, che không hết mắt ta
Muốn địa này, vùi không được tâm ta
Muốn chúng sinh này, đều hiểu rõ tâm nguyện ta
Muốn chư thiên tiên phật kia, đều tan thành mây khói.
50 Trụ vương phái binh bóp chặt miệng cốc Lê sơn, hai bên bày đầy cung thủ, trên núi chuẩn bị đủ cây lăn đá rơi, phân ra một đội giám thị đưa tù binh Tây Kỳ bắt được về Triều Ca.
51 “Ăn chưa?”
“Ăn rồi” Hạo Nhiên thầm buồn cười, tỉ mỉ quan sát Ân Thụ Đức.
Chỉ thấy nam tử ngồi xếp bằng bên cạnh án, bày mở một tấm địa đồ, cúi đầu suy tư gì đó.
52 Yêu tộc vừa rời khỏi khe nứt đại địa nối liền hai giới liền chuyển đầu không chút lưu tình cắn xé phàm nhân trên chiến trường. Quân Tây Kỳ đứng mũi chịu sào, thoáng chốc trên trận huyết nhục tung tóe, tiếng kêu gào thảm thiết không dứt, hồng thủy tràn đất sau khi rút đi để lại một lớp bùn lầy trơn trượt vô cùng, không cách nào trốn chạy được.
53 Giữa lan can bạch ngọc, kỳ hoa tiên thảo muôn màu rực rỡ đua nhau khoe sắc nở rộ khắp ngoài Oa hoàng cung. Sâu trong tường vân có một con đường lát gạch ngọc, kế bên đường đều là tiên thú mà Hạo Nhiên không biết tên gì, ngựa trắng tuyết, chim ba chân, trong bụi hoa lại có tiên nữ thân người cánh bướm tung tăng nhảy múa, trong hành cung của vạn yêu chi hoàng loáng thoáng bay tới một làn hương khí.
54 Đạo kim quang kia từ tầng mây tới thiên đỉnh, rồi từ thiên đỉnh hung hăng rơi xuống. Oa hoàng cung đã bị kiếm khí Hiên Viên quét thành đống đổ nát, trong tường sụp ngói vụn, cữu vĩ linh hồ chắp nối tia khí lực cuối cùng, kéo phần bụng bị cắt xẻ, lưu lại một lằn máu xúc mục kinh tâm giữa đống gạch ngói vỡ bò tới một nơi bị gạch đá che lấp.
55 Hạo Nhiên ôm Hiên Viêm kiếm trong lòng, chầm chậm bước qua bình nguyên lả tả đại tuyết, dừng bước trước mặt một tiểu nữ hài.
“Hỉ Mị” Hạo Nhiên gọi.
56 “Thân phận bất minh, nam, á nhân loại, 193cm, 79. 5 kg, sau khi vào thành xin đến cục di dân nhân loại đăng ký, tư liệu đã chuyển xong, hoan nghênh vào Hương Cảng”
“Tăng thêm một cân so với lần trước há há há! Ngươi phải giảm béo đi!” Hạo Nhiên cười sằng sặc.
57 Trên hòn đảo biệt lập sóng gió mãnh liệt, nước biển sâu đen cuộn trào dữ dội, bão lốc gào thét hung hăng đâm vào vách đá.
Hòn đảo biệt lập lạnh lẽo vô cùng, không một ngọn cỏ, nhưng tại một sơn động sâu trong đảo lại tràn ngập xuân ý ấm áp.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 54