41
21. Tôi có linh hồn của một người đàn ông hai mươi mấy tuổi đầu, tôi không sợ ma. Nhưng mà tôi sợ chết.
22. Cho nên khi hoàng đế ôm tâm địa xấu xa mà phong tôi làm thái tử bạn độc, còn lệnh cho thái tử thái phó phải đối tốt với tôi, nếu không phạm sai lầm lớn thì không được trách phạt, tôi cảm thấy tương lai mình ảm đạm một màu.
42 31. “Minh Tri…” (?!) Thái tử bỗng nhiên nâng tôi dậy, cất tiếng gọi. Âm thanh ấy nghe vừa như mừng rỡ lại vừa như thống khổ, vừa như mong chờ lại vừa như sợ hãi.
43 41. Kì thực lúc đầu tôi hoài nghi Sở Duệ Uyên có phải là người trùng sinh hay không. Ít nhất thì thái độ của hắn đối với tôi cũng hơi quá mức thân thiết gần gũi, nếu không phải coi tôi như đệ đệ thì cũng coi tôi như pet cưng mà nuôi.
44 51. Vì thế, mỗi lần hắn mò đến, tôi đều kéo hắn về phòng ngủ của mình, khóa chặt cửa, đảm bảo trong phòng chỉ còn lại hai người tôi và hắn, sau đó mới kệ cho hắn lải nhải chuyện đông chuyện tây.
45 61. Người anh em của tôi không những là Sherlock Holmes đương thời, mà còn là Tống Từ đương thời, tùy ý kể qua vài vụ án từng phá là đủ khiến tôi muốn quỳ xuống gọi hắn một tiếng đại thần.
46
71. Đúng vậy, CEO bản triều thế mà lại đi thích ông anh đã bị chị dâu nuôi (hại) đến béo tròn béo trắng nhà tôi.
72. Chuyện này vốn dĩ tôi cũng chẳng phát hiện ra, mà là chị dâu tôi trong một lần uống say tiết lộ.
47
81. Mối tình đó của CEO bản triều thật là cảm thiên động địa, đến cả tình địch cũng cảm luôn.
82. Vốn dĩ thì, Sở Duệ Uyên tuy rằng thích anh tôi, nhưng cũng cứu chị dâu tôi một mạng, tôi không nên gọi hắn là Sở Tra Đế nữa.
48
91. Cứ thế mơ mơ hồ hồ mà trở thành thế thân cho anh trai, lên giường với CEO bản triều, kì thực tôi có hơi hãi. Tôi sợ bà già của CEO táng chết tôi.
92.
49 101. “Quân An, ta cũng tặng cho ngươi một cái tên tự được không?” – Sau bữa cơm, Sở Duệ Uyên cho thái giám tùy tùng dọn dẹp rồi rút ra ngoài, liền bế tôi lên giường, vừa ôm vừa rủ rỉ – “Ngươi đã mở trà lâu, vậy ta gọi ngươi là ‘Mính Chi’ đi.
50
111. Tôi thấy Sở Duệ Uyên rõ ràng đạo ý tưởng của mình. Có điều, hắn làm hoành tráng hơn tôi nhiều. Các triều thần nghĩ thế nào, tôi không quản. Tôi chỉ quan tâm thái hậu nương nương liệu có phải cho rằng con bà ấy “không có năng lực hành vi”, tôi thì có, nên mới không can thiệp chuyện giữa chúng tôi?!
112.
51
121. Ờm, vẫn cứ nuốt vào, sau đó thì ngất đi, ngủ liền 3 ngày 3 đêm, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh lại được. Không trap, không ngoẻo.
122. Sau khi xảy ra chuyện, tôi bèn tìm Giang thần y để hỏi về viên thuốc “Phá duyên” nọ.
52 131. Dân Nam cương tự do phóng khoáng không giống như người trung nguyên lễ giáo sâm nghiêm, vừa thấy tôi chấp thuận, mĩ thiếu niên tươi non mơn mởn Mộc Thụy Lâm không nói không rằng lập tức nhào vào hôn tôi.
53
141. Ừm, là phiền chán. Tuy không rõ vì sao, nhưng tôi cảm thấy chán, đặc biệt chán.
142. Thời gian chớp mắt lại qua được 3 năm. Nhìn bề ngoài, tôi và CEO bản triều ngày càng gắn bó keo sơn, quấn quýt không rời.
54
151. Kế đó, các đại thần đều phát rồ, chẳng còn tâm trạng nào bàn chuyện hoàng hậu hay không hoàng hậu nữa.
152. Tôi cũng phát rồ. Hắn đây là đang chạy theo kịch bản ở bên tôi đến thiên hoang địa lão, đoạn tử tuyệt tôn.
55
161. Đệch! Đồng hương!
162. Tôi vội vàng nhận họ nhận hàng với vị đồng hương xuyên cùng thời đại đến. Sau khi chuyện trò qua lại, tôi mới biết vị đồng hương này số khổ hơn tôi nhiều.
56 171. Đi chuyến này, lành dữ chưa biết, tôi vốn khuyên Phương Tuyết Oánh ở lại. Kết quả y làm một câu: “Tao chỉ đi hóng chuyện thôi”, khiến tôi lập tức ngậm mồm.
57
181. Tuy trong lòng chán hắn muốn chết, nhưng tôi vẫn thực sự không nỡ bỏ trym rồng của hắn.
182. Hai chúng tôi vứt hết tiết tháo mà ở lì trong tẩm cung không ra ngoài suốt 3 ngày, đến sáng ngày thứ tư, Sở Duệ Uyên rốt cuộc cũng phải lên triều.
58 01. Sở Duệ Uyên chưa từng nghĩ mình có thể sống lại một đời, trở về thời thơ ấu khi cùng Liễu Quân An lần đầu gặp gỡ. Sau khi tỉnh lại, hắn xác định chủ ý sẽ bù lấp hết những thứ bỏ lỡ, những thứ làm sai, những điều tiếc nuối xảy ra trong kiếp trước.
59 11. Ngu dại hơn nữa là, dù cho “Phá duyên” trên đời vô phương hóa giải, cho dù phải cả đời lừa mình dối người, hắn vẫn không thể buông tay. Kiếp trước, hắn một mình chịu đựng lâu như vậy, vạn trượng nhớ mong sớm đã hóa thành vực sâu chấp niệm.
60 21. Hắn nhìn mãi nhìn mãi, chợt phát hiện có chút bất thường. Phần đất trước mộ Liễu Quân An có dấu vết như mới bị đào lên cách đó một hai hôm. Sở Duệ Uyên gần như run rẩy mà ra lệnh cho thị vệ đào mộ, sau khi mở quan tài, bên trong quả nhiên trống rỗng chẳng có gì.
Thể loại: Ngôn Tình, Võng Du, Xuyên Không
Số chương: 50
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Nữ Cường, Ngôn Tình
Số chương: 47
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không, Truyện Teen
Số chương: 27