Ta Bị Ép Buộc Chương 26: Chương 26
Chương trước: Chương 25: Chương 25
Edit: meoluoihamngu
Kể từ sau hôm chủ nhật biết được Viên Diệc Thần mắc chứng nhân cách phân liệt, cô và lớp trưởng chung sống không có chút nào áp lực. Lớp trưởng quả nhiên vẫn là lớp trưởng, nhiệt tình giúp đỡ người khác, mọi thứ ở trường học đều không phải là ngụy trang. Về phần vị Thần thiếu gì đó, coi như anh ta là người khác đi.
Bởi vì buổi tối phải làm việc ở LOST, ban ngày đi học cô ngủ gà ngủ gật, mà không khéo là, có mấy môn cô học cùng lớp trưởng, lại càng không đúng dịp chính là, cô ngủ gật bị cậu ta thấy được… Vì vậy cô đành phải lấy cớ giải thích tại sao cô lại không có tinh thần như vậy. Có lúc cô nói thức đêm làm bài, có lúc nói tối hôm qua mất ngủ, bây giờ không tìm được lý do gì, cô trực tiếp nói là giáo sư dạy chán quá --- Giáo sư em có lỗi với ngài!
Thứ năm, cô và Tào Tử Minh cùng ăn cơm với mẹ Tào. Lần này, cô giả vờ làm bạn tốt của Tào Tử Minh bồi mẹ Tào, khi ăn cơm xong cô không giống như mấy lần trước ở cửa chào tạm biệt Tào Tử Minh, mà mời anh vào nhà mình.
Bởi vì không thể nói với tiểu La là cô và Tào Tử Minh làm giao dịch, mà mẹ Tào ăn cơm cũng sớm, cô đến nhà bà tiểu La còn chưa quay về, cho nên cô cũng không có nói với cậu chuyện này --- nói cách khác, thứ năm này cô ăn cơm tối hai lần…
Lúc này, tiểu La đã về nhà, đang ở trong bếp vội vàng nấu cơm, vốn đang cao hứng nghe được tiếng mở cửa sau đó nhìn thấy Tào Tử Minh phía sau cô, trong nháy mắt xụ mặt.
Cô mất tự nhiên khụ một tiếng, nói với tiểu La: “Anh ấy sẽ lập tức đi ngay, em không cần làm thêm phần anh ấy đâu.”
Cô tin tưởng Tào Tử Minh không muốn ăn hai lần cơm tối đâu, ở chỗ mẹ Tào, anh đã ăn hai bát cơm đầy rồi.
Sắc mặt tiểu La lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, buồn bực nói: “Chị hai, em đi nấu cơm.” Quay về phòng bếp, tiếng leng keng thùng thùng vang lên.
Cô hơi lúng túng cười với Tào Tử Minh, bảo anh ngồi xuống ghế salon, cô rót chén nước nóng cho anh --- trong nhà không có lá trà, so với uống Sprite, chắc anh thích uống nước sôi hơn…
“Phạm tiểu thư ăn chưa no sao?” Tào Tử Minh nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn phòng bếp.
“Đương nhiên không phải!” Cô vội vàng chối bỏ, cô cũng không phải là cái thùng cơm thần kì gì đó, “Dì làm món ăn rất ngon, tôi ăn rất thoải mái.” Bởi vì như vậy, thứ năm đối với cô mà nói rất gian nan. Quả thật là no chết cô mất.
“Vậy là sao?”
“… Tiểu La không biết.” Nhiều chuyện cô không để cho tiểu La và Hiểu Nhã biết, trong đó quan trọng nhất, chính là bây giờ cô chiếm lấy thân thể chị gái của bọn họ.
“Thì ra là vậy.” Cũng may Tào Tử Minh còn lịch sự tôn trọng người khác, cũng không có hỏi nhiều, “Vậy Phạm tiểu thư có chuyện gì thế?”
Anh vừa hỏi, cô mới nhớ đến mục đích thật sự cô tìm anh, vội vàng lấy từ trong túi xách ra tờ biên lai mượn tiền đã ghi xong, để trên bàn trà đầy về phía Tào Tử Minh.
Tào Tử Minh liếc mắt nhìn tờ giấy kia, nhưng không có động tác gì nữa, chỉ nhìn cô thản nhiên hỏi: “Phạm tiểu thư đây là ý gì?”
Cô hít sâu một hơi, lấy dũng khí nhìn vào mắt Tào Tử Minh, nghiêm túc nói: “Đầu tiên tôi muốn cảm ơn ngài đã giúp tôi trả tiền còn nợ Vạn Tử Thiên Hồng, nhưng nhiều tiền như vậy tôi không thể lấy không, cho nên tờ biên lai mượn tiền xin ngài hãy cầm lấy, trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ mang tiền trả lại cho ngài.”
“Cô nên biết, chút tiền này tôi không thiếu.” Tào Tử Minh vẫn không nhúc nhích như cũ, đôi mắt thẫm của anh không nhìn ra được tâm tình, nhìn thật lâu lại giống như có thể mang linh hồn con người cũng hút vào, “Hơn nữa, tôi phải nên cảm ơn Phạm tiểu thư đã làm bạn với mẹ tôi.”
“Làm bạn tiền ngài đã trả, chúng ta không quen biết, số tiền kia tôi nhất định phải trả ngài.” Cô kiên trì nói.
Im lặng nhìn cô một lát, Tào Tử Minh thở dài một hơi.
“Nếu Phạm tiểu thư kiên trì…” Anh vừa nói, vừa lấy biên lai mượn tiền cho vào túi.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Giống như còn có việc, Tào Tử Minh ở không lâu, cất xong biên lai mượn tiền lập tức rời đi.
Trên mặt cô còn phải biểu hiện đồ ăn rất ngon ăn hết đồ ăn tiểu La nấu vào bụng, ăn xong đã là sáu giờ rưỡi. Thấy sắp bị muộn rồi, cô chỉ nói với tiểu La khi nào cô quay về cô sẽ tắm, nhanh chóng thay quần áo, đeo trang sức thanh nhã, chạy xuống lầu đến LOST. Cũng may là chú tài xế thần dũng (dũng mãnh như thần), lúc lòng cô đang như lửa đốt, chính là sáu giờ năm mươi bảy phút --- nguy hiểm thật!
Cuộc sống của cô rất có quỹ đạo, cô thường xuyên nghĩ đến tiền mặt trong ví và tiền trong thẻ càng ngày càng nhiều hơn.
Sau đó, thứ bảy lại đến.
Biết được cô muốn đến buổi khiêu vũ ở trường, quay về nhà Hiểu Nhã rất hưng phấn, hỏi cô bạn nhảy là

Xem tiếp: Chương 27: Chương 27