Ta Bị Ép Buộc Chương 1-2
Chương trước: Chương 1-1
Nhưng trực giác nói cho cô biết, có chuyện nhất định cô phải giải thích.
Lúc này đã ra khỏi cửa thang máy, cô dừng bước, lúc chị Lưu nghi hoặc quay đầu lại nhìn thì nghiêm túc nói: “Ông chú kia muốn em lên giường cùng, em không chịu, ông ta liền đánh em.”
Chị Lưu giống như sửng sốt, ánh mắt chợt lóe, sau đó an ủi vỗ vỗ cánh tay cô. “Bây giờ không sao rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
”Dạ.” Cô gật đầu. Quả thật, hiện tại cô không nghĩ được nhiều, trong đầu vẫn cứ ong ong, ảnh hưởng nghiêm trọng tới chật lượng suy nghĩ của cô.
Đang muốn dìu cô tiếp tục đi, chị Lưu đột nhiên dừng lại, điều này khiến cô có chút quá đà, phải bám vào tay vịn mới đứng vững được.
Ah, không đúng, trước mặt cô rõ ràng là hành lang, lấy đâu ra thứ để cô bám vào?
Còn đang nghi hoặc, tiếng của chị Lưu đã vội vã vang lên trước khi cô ngẩng đầu: “Đây không phải là ông chủ Tào sao? Thật xin lỗi thật xin lỗi, đứa nhỏ này đầu hơi choáng váng, mong ngài bỏ qua cho.”
Cùng lúc đó, cô cũng ngẩng đầu lên, không đúng, là ngẩng đầu lên mới nhìn rõ người trước mắt.
Ý nghĩ đầu tiên: là một tên trai đẹp.
Ý nghĩ thứ hai: liên quan gì đến cô?
Người trước mắt này có lẽ không tới ba mươi, vẻ ngoài khảong hai mươi sáu hai mươi bảy, mày kiếm mắt sáng, màu da ngăm đen, rất có cảm giác cổ xưa, nhưng hiển nhiên, người trước mắt này càng lạnh lùng nghiêm nghị hơn một chút. Lúc này, anh mặt không đổi sắc nhìn cô, màu nâu sẫm trong mắt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
”Sẽ không.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, phối hợp với vẻ ngoài của anh có thể khiến người ta run rẩy từ trong đáy lòng.
”Y Y, mau bỏ tay ra!” Chị Lưu đứng một bên nhắc nhở cô.
”A.” Cô lên tiếng, thu lại tay phải vẫn níu vào ông chủ Tào.
Mắt thấy ông chủ Tào gật đầu một cái, đưa theo một đoàn nam nhân cao lớn mặc tây trang đen như anh sắp rời đi, cô bỗng nhiên nhớ tới một việc, chần chừ mở miệng: “Cái đó, ông chủ Tào......”
Chị Lưu đang dìu cô chợt căng thẳng, nhưng cô giống như không cảm thấy thế, trong đầu chỉ nghĩ tới điều vừa lóe lên. Thấy ông chủ Tào quay đầu lại, cô chần chừ một chút, giơ bàn tay lên cho đối phương nhìn. “Lòng bàn tay vừa mới dính máu, mặc dù tôi đã lau bớt lên sàn nhà, nhưng hình như chưa lau hết, cũng không biết có dính lên áo ngài hay không.”
Ông chủ Tào hình như giật giật chân mày, hơi nghiêng cằm về bên trái. Mặc dù hiện tại đầu cô còn vang ong ong, nhưng cô cảm thấy trong nháy mắt đó ông chủ Tào giống như muốn xem chỗ bị cô bám có dính vết máu không. Chỉ là không biết từ mục đích gì anh lại nhịn được —— Tôn nghiêm của ông chủ?
Thế nhưng, thuộc hạ sau lưng anh lại giống như đang ngó dáo dác nhìn, những ánh mắt hiếu kỳ kia đều hướng về cánh tay trái của ông chủ Tào.
Cô có chút buồn cười, nhưng móng tay của chị Lưu như sắp đâm vào thịt, giống như muốn nhắc nhở cô nói ít đi. Về điểm này cô rất tán thành, nhưng âm thanh ong ong vẫn hành hạ cô, chỉ lúc cô nói mới đỡ được một chút, cho nên cô nói tiếp: “Nếu như có, tôi có thể giúp ngài giặt...... A, không đúng, là mang tới tiệm giặt quần áo.” Cô bỗng nhiên nhớ tới tây trang bình thường đều là đưa đi giặt khô, vội vàng sửa lời.
Lần này, ánh mắt của ông chủ Tào và những người phía sau cũng ngừng trên người cô, điều này khiến cô có chút nghi ngờ. Tại sao lại nhìn cô chứ? Rõ ràng là nên nhìn tay áo của ông chủ Tào mới đúng.
Mà một bên chị Lưu hình như rốt cuộc không nhịn được rồi, liên tục cúi người với ông chủ Tào, ngay cả giọng nói cũng có chút phát run: “Thật xin lỗi ông chủ Tào! Y Y vừa mới bị đụng đầu, ý thức không ổn định nên mới nói bậy!”
”Nếu bị thương, vậy mau đưa cô ấy tới bệnh viện.” Cuối cùng ông chủ Tào liếc cô một cái, gật đầu với chị Lưu, sau đó mang theo thuộc hạ của anh bước vào thang máy —— ưmh, không đúng, phía sau anh còn quá nhiều người, phải chia thành hai nhóm.
”Quần áo......” Còn chưa có cởi áo ra đấy.
Nhưng lời của cô lại bị chị Lưu bóp chết từ trong trứng nước. Chị Lưu bịt kín miệng cô, giống như bộc phát đè nén: “Y Y của chị, sao chị lại không biết cô lớn mật vậy chứ? Cô bớt tranh cãi một tí được không? Coi như chị xin cô! Ông chủ Tào này không phải nữ sinh như cô trêu chọc nổi!”
”A.” Mặc dù miệng che, cô vẫn a một tiếng tỏ ra đã hiểu.
Muốn cô không nói chuyện thì cô sẽ không nói lời nào. Mặc dù không nói chuyện đầu sẽ căng lên đau đớn, nhưng lúc này, cô cảm thấy mình nên nghe lời của người khác cho thỏa đáng (đúng đắn và hợp lí).
Bởi vì, cô biết hiện tại mình có chút thần chí không rõ, hình như không khống chế được mình sẽ nói gì làm gì. Ưmh...... Loại cảm giác này thật là kỳ quái, là di chứng sau khi xuyên qua sao?
—— A đúng rồi, cô xuyên qua.
Xem tiếp: Chương 3