21 Chỗ ở của Mẫn Hồng Ngọc ở trong một căn tiểu lâu Tây Dương vô cùng tinh tế khéo léo, phía trước còn có một hoa viên, bởi vì được cây cối che lấp, nên trông có vẻ rất tĩnh mịch.
22 Nên liên tiếp vài ngày liền, Dịch liên Khải đều không đi ra ngoài, mà ở trong nhà làm công vụ. Ngay cả khi có người muốn tới gặp anh cũng là gặp ở trong nhà.
23 Tần Tang trong lòng mặc dù đều chỉ là suy đoán mà thôi, thế nhưng vẫn có chút mơ hồ lo lắng.
Đến buổi trưa rồi, mà má Chu vẫn chưa có trở về, trong lòng cô đã có phần ngầm sốt ruột, liền kêu Vệ đội trưởng lại, hỏi: “Bên ngoài rốt cuộc tình hình như thế nào rồi?”
Vệ đội trưởng nói: “Thiếu phu nhân xin cứ yên tâm, đại gia đã bố trí xong xuôi cả rồi, không có sai sót gì xảy ra đâu.
24 Tần Tang thấy anh có vẻ hơi mệt mỏi, liền nói rằng: “Đứng lên ngồi xuống lâu như vậy, miệng vết thương của anh còn chưa lành hẳn, vẫn là nên nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.
25 Anh dường như rất là mệt mỏi, thần sắc lạnh nhạt hẳn, phất phất tay, nói rằng: “Các ngươi đi đi. ”
Dịch Liên Khải bởi vì là con út, cho nên từ trước đến nay đều ở thượng phòng trong khuôn viên phía Tây.
26 Đại thiếu phu nhân do chân bị bó, nên đi một lát cũng thấy mệt.
Chậu than bên cạnh linh đường được đặt dưới một chiếc ghế vòng lớn, ban đầu đã được đặt sẵn bên linh đường để ngồi hóa vàng, bấy giờ cô niệm một tiếng: “A di đà phật.
27 Cô vốn bàn chân bị bó, nên đi lại rất bất tiện, cũng may Dịch gia ngày trước đã sửa sang lại nơi ở cũ, nên có một đường hành lang thẳng, đi thẳng tới viện tử của Tần Tang, chỉ cần đi có hơn dặm nên tương đối nhẹ nhàng, phiến đá xanh trong viện tích đầy nước, chỗ này ban đầu ở dưới cửa hiên có treo một chiếc đèn, bởi vì bóng đèn không lớn lắm, bóng vàng chiếu lên trên vũng nước ở phiến đá xanh, trông có vẻ tĩnh lặng như mặt hồ.
28 “Hừ!” Mẫn Hồng Ngọc không nhịn được khẽ gắt một tiếng, “Cái loại ăn chơi cợt nhả không có lương tâm đó, ai muốn đi cứu hắn chứ? Ta phải đi trấn Hàn Quan làm một cuộc đại mua bán món đồ thiên hạ đệ nhất, còn Dịch Liên Khải, nói thật, hắn dù chết trong biển lửa, cũng không phải chuyện của ta.
29 Dịch Liên Thận cất tiếng cười to, nói: “Ta dĩ nhiên là tin rồi. ” Hơi ngừng lại một chút, nói: “Nếu ngươi thật sự đau lòng vì hắn, chi bằng đem vật kia giao ra.
30 Dịch Liên Khải giờ mới hiểu được điệu bộ diễn kịch kia của Mẫn Hồng Ngọc, thì ra là vì muốn thừa dịp chuẩn bị giao vật này cho Phan Kiện Trì. Anh liếc nhìn nòng súng tối om om kia, lắc đầu một, nói: “Người đàn bà này.
31 Phan Kiện Trì xoay người đi lên xe lấy sợi dây tới, thấy Mẫn Hồng Ngọc thần sắc kiên nghị, vẫn như cũ không giúp được gì chỉ cười nhạt, liền nói: “Mẫn tiểu thư, chuyện này là do cô quá đáng trước, cũng không thể oán chúng tôi.
32 Được một vệ binh đưa thẳng về phòng, Dịch Liên Khải lúc này mới cười nói: “Trước đây không cảm thấy, hôm nay mới phát hiện thì ra em vốn là một bình giấm.
33 “Đưa xuống đi. ” Dịch Liên Thận coi như không có, đối với Dịch Liên Khải nói, “Hai chuyện đã xong một chuyện rồi. Thừa dịp tuyết còn chưa xuống, chúng ta đem chuyện còn lại làm luôn.
34 Thật ra không định viết lời cuối sách này đâu, là một người bạn rất thân, coi như là độc giả đầu tiên của “Sương mù vây thành” sau khi xem xong vẫn tha thiết hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tôi hỏi ngược lại: “sau đó cái gì?”
Dịch Liên Thận chết chưa? Dịch Liên Di nữa? Chuyện của Dịch gia nữa?
Cô hỏi tôi một chuỗi vấn đề, hỏi đến tôi ở trong điện thoại không ngừng cười: “Chuyện sau đó, “Không kịp nói yêu em” không phải bên trong có viết sao?”
Cô cảm thấy không tưởng tượng nổi: “Không kịp nói yêu em” bên trong chỗ nào có?”
Tất nhiên là có, tỷ như Dịch Liên Thận dựa vào Khương Song Hỷ, ở bên trong mười năm sau “không kịp nói yêu em”, vì kiêng kỵ chỗ Mộ Dung Phong, mà lấy pháo phá thành Phù Viễn, dẫn đến sinh linh đồ than, Lý Trọng Năm cuối cùng bị tiêu diệt trong tay Mộ Dung gia.
35 “Nhị gia, đây là vị Thập Bất Toán“.
Dịch Thư Tăng thật ra rất khách khí, trên ghế ngồi khom người: “Thập tướng công mời ngồi“. Sau đó tỉ mỉ đánh giá qua Thập Bất Toán, chỉ thấy nét mặt hắn vàng vàng, hai hàng lông mi cháy xém, trên ngón tay còn có vết tích của lọ thuốc hít *, thế nhưng ăn mặc lại thập phần ngăn nắp sạch sẽ, ngoại trừ cái kính râm Tây Dương tròn trịa ở trên mặt ra, nhìn qua cũng không nghĩ đây là người mù.