Sủng Thê Chương 10 (1)
Chương trước: Chương 9
Từ rất xa, Triệu Duẫn Anh đã có thể nghe thấy một thanh âm kiều mị mềm mại, nàng từ từ rảo bước đến đại sảnh.
Ra hiệu ý bảo tên thủ vệ đừng lên tiếng, nàng khẽ tiến lại gần đứng tựa vào tường, áp sát tai nghe ngóng câu chuyện của mấy người bên trong.
“Nghe nói trên đường tới đây ngươi gặp chút rắc rối?”
“Quả thật cũng có một chút, nhưng tạm coi như là thuận lợi, đa tạ lục vương gia quan tâm.”
Hóa ra đó chính là lục vương gia Da Luật Long a… Ách? Vậy thanh âm kiều mị kia là của ai?
“Người quan tâm không chỉ có ta, còn có Đỗ Lâm Tô cô nương đây nữa.”
Đỗ Lâm Tô?
“Đúng vậy! Chân Hy ca ca, muội quả thật rất lo lắng cho huynh, huynh vừa phải thành thân với vị công chúa Đại Tống kia, bây giờ lại gặp nhiều phiền phức rắc rối như vậy, không lo mới là lạ.”
Giọng nói mềm mại này đích thị là của Đỗ Lâm Tô, lại thêm một người nữa mở miệng ra là “Chân Hy ca ca”! Rốt cục nàng có bao nhiêu tình địch đây a?
Triệu Duẫn Anh nhất thời sửng sốt, nàng vừa nghĩ đến mấy chữ “tình địch” sao? Nàng đối với Da Luật Chân Hy…
Thảm! Thế nào nàng một đời thông minh sáng suốt bây giờ lại trở nên hồ đồ như vậy?
“Lâm Tô, hôm nay muội đến đây ca ca muội có biết không?” Da Luật Chân Hy hỏi, không thể hiểu nổi tại sao muội ấy lại ở chung một chỗ với lục vương gia, không khéo lại bị lục vương gia hắn ta lợi dụng mất rồi.
“Huynh không cần hỏi, ca ca muội vốn dĩ là không cho muội đến gặp huynh.” Nàng lắc đầu.
Ca ca Đỗ Lâm Tô phải chăng chính là Đỗ Liệt Cổ? Tốt, vậy bản vương phi nàng có trò để chơi rồi.
“Chân Hy, có người nói rằng cho đến tận bây giờ vẫn chưa được nhìn thấy chân diện mục của vương phi, vì sao lại thần bí như vậy?”
“Khẳng định là có chỗ bất bình thường, nếu không tại sao không dám gặp người khác?” Đỗ Lâm Tô hừ mũi “Muội nói có đúng không, Chân Hy ca ca?”
Da Luật Chân Hy không trả lời câu hỏi của nàng “Lục vương gia, hôm nay ngươi đến tìm ta không phải chỉ để nói chuyện phiếm thôi chứ?”
Da Luật Long cười cười “Ta đương nhiên rất quan tâm đến ngươi, nghe nói lần rước dâu vừa rồi đã gặp phải thích khách đúng không? Điều tra thế nào rồi, ai là người đứng phía sau?”
“Đáng tiếc thích khách đã uống thuốc độc tự sát, không tra ra được kẻ giật dây.” Hắn đã đồng ý với lời “cầu tình” của hoàng thượng và thái hậu rồi, tất nhiên chuyện này sẽ không kể ra cho bất cứ ai.
“Như vậy a! Quả thật là rất đáng tiếc, nhưng nếu chưa tìm ra được chủ mưu thì phu thê hai người vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Cảm tạ lục vương gia quan tâm.” Hôm qua hắn đã nhận được thư mật của thái hậu gửi đến, hoàng thượng và thái hậu đều quyết định mùa xuân tới sẽ gả Tử Oa ra ngoài.
“Chân Hy ca ca, muội có thể ở lại chỗ này một thời gian được không?” Đỗ Lâm Tô quyết định áp dụng chiêu thức “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, nhất định phải đòi ở lại cho bằng được, nếu nàng được phong làm trắc phi cũng tốt, với tư sắc của nàng đảm bảo hạ bệ công chúa Đại Tống kia là một việc vô cùng dễ dàng.
Triệu Duẫn Anh mím môi, không thể cho nàng ta ở lại!
“Đương nhiên được, muội có thể ở lại đây.” Da Luật Chân Hy lập tức đồng ý không cần do dự.
Khá khen cho Da Luật Chân Hy ngươi! Ngày thứ ba sau khi thành thân đã đem về một cô công chúa đến “thị uy” với ta, bây giờ quay về kinh mới được ba ngày, ngươi lại đem một nữ nhân khác bước chân vào cửa!
“Ha ha, Chân Hy, ngươi bị ép buộc lấy công chúa Đại Tống, ta cũng không muốn nói làm gì, dù sao đó cũng là ý của hoàng huynh và mẫu hậu, nhưng ta thấy có vẻ như ngươi và Lâm Tô muội muội rất có tình ý với nhau, hay như vậy đi, ta sẽ làm chủ cho ngươi rước Lâm Tô về làm trắc phi, thế nào?” Da Luật Long đột nhiên xen vào.
“Lục vương gia, Lâm Tô tuổi còn trẻ, ta không nên ủy khuất muội ấy….” Da Luật Chân Hy đang muốn cự tuyệt, không ngờ lại không nói được hết câu.
“Vậy được, dù sao hai người cũng có thể đồng thời làm chính phi. Lâm Tô, Chân Hy đối với muội thật quá tốt, còn sợ cả việc muội sẽ chịu ủy khuất làm trắc phi…”
Chân Hy ca ca của nàng?
“Vương phi, sao người chạy nhanh vậy, nô tỳ thiếu chút nữa….thở không nổi…Di? Vương phi, người lại muốn đi đâu nữa?” Liên Hoa và xuân Hỉ vất vả chạy đến, chưa kịp nói xong câu đã lại phải tức tốc đuổi theo.
Nỗ Nhĩ Trát đứng bên cạnh Da Luật Chân Hy đột nhiên vô cùng kinh sợ. Vương phi? Hắn nhìn sang vương gia, thảm rồi, vương gia khẳng định sẽ vô cùng thảm.
Cùng lúc đó, Da Luật chân Hy cũng rùng mình một cái. Là Anh nhi sao?
Hắn vô cùng lo lắng, thậm chí có đôi phần sợ hãi, sợ Triệu Duẫn Anh hiểu lầm, sợ sau đó nàng sẽ đòi hưu hắn.
Hắn rất muốn đuổi theo nàng, thế nhưng còn Đỗ Lâm Tô? Hắn không thể để muội ấy ở cùng một chỗ với lục vương gia được, chưa nói đến việc sợ rằng lục vương gia sẽ có âm mưu, mà chỉ riêng việc nếu để Đỗ Liệt Cổ biết được chuyện này, hắn nhất định sẽ không chịu để yên.
“Lâm Tô, ta trước tiên đưa muội đến Cẩm Viện nghỉ ngơi, tạm thời muội cứ ở lại đó.” Da Luật Chân Hy quyết định, chỉ cần để Lâm Tô cách lục vương gia xa xa một chút là sẽ có thể lập tức giao muội ấy cho người khác, sau đó hắn sẽ đi tìm Anh nhi. “Đi thôi!”
“Được.” Đỗ Lâm Tô vui vẻ đứng dậy, thân thiết ôm lấy tay Da Luật Chân Hy.
“Lục vương gia, ta đưa Lâm Tô đi trước, ngươi….”
“Ta đi về, không quấy rầy các ngươi nữa.” Da Luật Long đứng dậy, ha hả cười, nhanh chóng cùng mấy tên thủ vệ rời đi.
Bây giờ Da Luật Long hắn phải về trung kinh mới được, tiện đường sẽ ghé qua bẩm báo cho hoàng huynh nhiệm vụ trả đũa đã kết thúc vô cùng mỹ mãn, ai bảo Chân Hy kia không chịu đem vương phi vào cung gặp mặt mọi người!
Ai~ Tất cả mọi người đều đã hiểu lầm hắn cả rồi, hắn cùng với hoàng thượng hợp tác rất tốt đó chứ! Nếu hắn không dũng cảm nhảy ra chống đối hoàng triều, để người khác có cơ hội lên tiếng hẳn hoàng thượng sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Lục vương gia vừa đi khỏi, trong vương phủ….
“Đức Lộc!” Da Luật Chân Hy gọi to.
Một nam tử trung niên vội vã chạy vào đại sảnh “Vương gia.”
“Đức Lộc, ngươi có thấy vương phi chạy về hướng nào không?” Hắn vô cùng lo lắng hỏi.
“Vương phi đi về phía tây, chắc là trở lại phòng.”
“Chân Hy ca ca….” Đỗ Lâm Tô đứng một bên kéo tay hắn.
Hắn quay sang liếc nhìn nàng một cái, đưa nàng giao cho Đức Lộc.
“Đức Lộc, dẫn Lâm Tô tiểu thư đến Cẩm viện, muội ấy sẽ ở lại trong phủ một thời gian.”
Phân phó cho thuộc hạ xong, hắn không thèm quay đầu lại liền một mạch xông ra ngoài, Nỗ Nhĩ Trát gấp rút chạy theo sau, hắn tuyệt đối là lo lắng cho Vương gia chứ không hề có ý muốn xem kịch vui.
“Chân Hy ca ca?” Đỗ Lâm Tô gọi to, thế nào huynh ấy lại thay đổi thái độ như vậy? Vừa lúc nãy còn rất tốt mà? “Đức Lộc, vương gia gấp gáp như vậy là có chuyện gì?”
“Tiểu thư, là vương gia muốn tìm vương phi để giải thích rõ ràng.”
“Giải thích cái gì?”
“Ách…nô tài cũng không biết.” Chuyện này sao đến lượt một tên nô tài như hắn biết được chứ.
“Thế nhưng….cần gì phải vội vàng như vậy?”
“Đương nhiên phải vội….Nếu vương phi giận, đảm bảo suốt đời vương gia không thể yên ổn được rồi.”
“Cái gì? Công chúa Đại Tống không phải là ba đầu sáu tay, Chân Hy ca ca cần gì phải sợ nàng?”
Đức Lộc nhún nhún vai, quả thực là vương phi không ba đầu sáu tay, nhưng người có thể khiến vương gia nhún nhường chỉ có vương phi mà thôi.
Thành thân được mấy ngày, trong phủ trên dưới mới biết vì sao vương gia từ trước đến giờ không hề có ý định thành thân, hóa ra là bởi vì đối với những mỹ nhân ôn nhu hiền lành vương gia một chút hứng thú cũng không có, Vương gia thích nữ nhân mạnh mẽ như vương phi, tuy thỉnh thoảng vương phi có mắng chửi, to tiếng với vương gia đi nữa, cũng chỉ có vương phi mới có thể khiến vương gia cười.
“Dẫn ta đến gặp nàng.” Đỗ Lâm Tô muốn đích thân nhìn thấy vị công chúa Đại Tống kia.
Hắn kinh ngạc mở to mắt “Lâm Tô tiểu thư muốn đi sao?” Vương gia vừa đi khỏi, tiểu thư đã thương tâm như thế rồi, thật quá tội nghiệp!
“Đương nhiên, dẫn ta đi.”
***
“Anh nhi!” Da Luật Chân Hy chạy về phòng, lập tức gõ cửa.
“Không được mở cửa!” Bên trong, Triệu Duẫn Anh quát to với Liên Hoa đang định ra mở cửa cho Da Luật Chân Hy.
“Anh nhi, nàng hiểu lầm rồi.” Hắn vội vã giải thích.
“Cút ngay! Da Luật Chân Hy, chờ lát nữa ta lập tức sẽ đưa hưu thư cho ngươi!” Nàng giận giữ nói, hừ, không cần chờ hắn hưu thê, nàng nhất định sẽ hưu phu.
Nghĩ là làm, nàng liền vọt đến bên bàn cầm bút lên, viết vài chữ qua loa.
“Anh nhi, đừng làm vậy, nàng phải nghe ta giải thích!” Da Luật Chân Hy ảo não nói.
“Ngươi muốn giải thích cái gì? Ngươi thành thân với ta chẳng phải do bị ép buộc sao?”
“Là bị ép, nhưng….”
“Đỗ Lâm Tô tiểu thư kia đối với ngươi chẳng lẽ không có chút tình ý nào sao?” Nàng cắt ngang lời hắn.
“Muội ấy thích ta, thế nhưng ta…”
“Lục vương gia muốn làm chủ để ngươi thành thân với Đỗ Lâm Tô, ngươi không phải nói không muốn ủy khuất nàng ấy làm trắc phi sao?”
“Ta có nói thế, nhưng là…”
“Ngươi có thể lập hai chính phi, đúng không?”
“Ta có thể, nhưng Anh nhi…”
“Được rồi, ngươi đã giải thích rõ ràng với ta rồi.” Triệu Duẫn Anh thêm lần nữa lại cắt ngang lời hắn, từ đầu đến cuối không một lần nàng cho hắn nói hết câu.
“Anh nhi, ta chưa có nói gì hết.”
“Thế nhưng ta đã hiểu rồi.” Nàng hét to hơn “Mời ngươi đi tìm người khác! Hai vị chính phi của ngươi, tuyệt đối sẽ không có ta trong đó!” Nàng cố ý nhấn mạnh, dù biết rõ hắn đối với nàng rất tốt, ngoài nàng ra hắn không có bất kỳ nữ nhân nào khác.
“Ta không muốn lập thêm chính phi nào nữa!” Nữ nhân đáng giận, nàng dám làm hắn tức chết.
“Vậy thì phải làm trắc phi rồi, thật quá ủy khuất cho Lâm Tô muội muội của ngươi.” Nàng trào phúng nói.
Da Luật Chân Hy lại tiếp tục thất bại, hắn quả thực không biết nói như thế nào nữa “Muội ấy không phải…Thôi quên đi, Anh nhi, nàng mở cửa đi, chúng ta không nên nói chuyện như thế này.”
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Nực cười, hắn muốn vào đây để cho nàng thấy nụ cười đắc ý của hắn sao?
Xuân Hỉ và Liên Hoa nhìn nhau, trong lòng các nàng đồng loạt đều cảm thấy thương cảm cho vương gia.
“Anh nhi, mở cửa đi, nếu không ta sẽ phá cửa.”
“Da Luật Chân Hy, ta đứng tựa vào cửa, nếu ngươi phá cửa sẽ đả thương ta!”
“Anh nhi!” Da Luật Chân Hy bắt đắc dĩ chỉ còn nước kêu to.
“Kêu cái gì? Có cần lớn giọng như thế không hả?” Triệu Duẫn Anh cũng không cam chịu lép vế hét lại với hắn.
“Anh nhi, ta chỉ nói một lần thôi, ta sẽ không lập bất cứ chính phi nào nữa, cũng không có trắc phi hay nữ nhân nào khác, ta yêu nàng, ta chỉ cần một mình nàng là đủ rồi, sở dĩ ta cho Lâm Tô ở lại là bởi vì muội ấy là muội muội của Đỗ Liệt Cổ, ta không muốn muội ấy trở thành đối tượng để lục vương gia lợi dụng, cho nên mới đồng ý chuyện đó. Còn về việc ta bị ép buộc phải thành thân, ta nghĩ hẳn nàng sẽ thông cảm cho ta, dù sao lúc đó chúng ta cũng chưa biết rõ đối phương, ban đầu nàng cũng không muốn mà, đúng không?”
“Chân Hy ca ca!” Đỗ Lâm Tô vừa đến đã nghe được mấy lời của Chân Hy hắn, vội chạy lại gần “Chân Hy ca ca, huynh không cần phải sợ nàng ta như vậy chứ, nàng ta đã là xú nữ nhân thì nên thức thời một chút, cho huynh thành thân với muội, như vậy huynh mới không bị người đời chê cười a!”
“Muội câm miệng, Lâm Tô, ta giữ muội ở lại chẳng qua là không muốn muội ở cùng một chỗ với lục vương gia, lát nữa ta sẽ phái người gọi Đỗ Liệt Cổ tới, muội tốt nhất là trở về cùng hắn.”
“Thế nhưng lục vương gia đã làm chủ…”
“Lục vương gia không có cái quyền đó.”
“Nhưng Chân Hy ca ca, muội muốn gả cho huynh!”
“Ta có một chính phi là đủ rồi.”
“Không cần chính phi, muội làm trắc phi cũng được.” (~~> Da mặt dày khiếp!)
Da Luật Chân Hy trừng mắt “Lâm Tô, ta đã nói rõ ràng rồi, ta chỉ yêu một người, ta không muốn có tam thê tứ thiếp gì hết, chỉ cần một người, một người là đủ rồi!”
“Được, nếu như huynh chỉ cần một người, Chân Hy ca ca huynh lập tức hưu công chúa Đại Tống đi, lấy muội về làm chính phi, nàng ta xấu xí như vậy , thậm chí còn chưa có ai nhìn thấy được dung mạo nàng, đến cả hoàng thượng và thái hậu huynh cũng chưa từng mang nàng đến gặp bọn họ, nhân lúc này huynh cứ hưu nàng ta để thành thân với muội, nhất định sẽ không bị người đời chê cười.”
“Đủ rồi!” Trong phòng Triệu Duẫn Anh hét lên một tiếng, cầm lấy hưu thư chạy ra mở cửa “Giữ lấy! Nữ nhân xấu xí ta đây không làm vương phi nữa!” Nàng ném hưu thư cho Da Luật Chân Hy xong liền quay trở vào phòng.
“Anh nhi!” Hắn đưa tay bắt lấy phong thư.
Đỗ Lâm Tô chỉ thoáng nhìn qua đã trở nên kinh hoàng đến ngây dại, nàng ta…đó chính là Nhược Tâm công chúa sao?
Da Luật Chân Hy thở dài “Muội đã thấy rõ chưa? Nàng ấy một điểm cũng không xấu, ta không muốn cho người khác nhìn thấy nàng, chính là vì muốn độc chiếm dung nhan mỹ lệ tuyệt sắc của nàng, Lâm Tô, tương lai muội nhất định sẽ gặp được một nam tử toàn tâm toàn ý với muội, muội còn trẻ, chắc chắn sẽ tìm được một tình yêu chân chính.”
“Chân Hy ca ca…” Đỗ Lâm Tô cắn cắn môi, nước mắt tuôn trào, nàng biết mình đã không còn hy vọng.
“Đừng quá cố chấp như vậy nữa, Lâm Tô, muội mãi là muội muội đáng yêu của ta.” Hắn mỉm cười, xoa xoa đầu nàng.
“Muội thật sự rất thích Chân Hy ca ca…” Nàng nức nở.
Cánh cửa đột ngột mở ra, Triệu Duẫn Anh đứng đó nhìn bọn họ.
“Anh nhi…” Da Luật Chân Hy lập tức tiến lại gần.
Nàng trừng mắt liếc hắn “Chán ghét!” Nàng nói xong một câu liền làm lơ hắn, một mạch tiến lại gần Đỗ Lâm Tô.
‘Chán ghét’? Da Luật Chân Hy há hốc, hắn hoàn toàn vô tội a!
Đỗ Lâm Tô cảnh giác trừng mắt nhìn nàng, công chúa Đại Tống hùng hổ như thế, đối với Chân Hy ca ca nàng luôn kính nể vẫn có thể tự nhiên mà chửi mắng, nàng ta quả là rất đáng sợ a!
Triệu Duẫn Anh nhìn nàng cười cười “Ngươi theo ta đến đây.” Nói xong lập tức nắm lấy tay Lâm Tô, không để ý đến sự dãy dụa của nàng, chỉ một mực kéo nàng vào phòng.
“Anh nhi, ta….”
“Không được đến đây, chúng ta nói chuyện nữ nhân với nhau, ngươi cứ đứng lại đó đi!”
Da Luật Chân Hy bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Vương gia…” Nỗ Nhĩ Trát đứng một bên do dự lên tiếng.
“Chuyện gì?”
“Vương gia, người có muốn nhìn một chút xem thứ vương phi vừa mới đưa cho người là cái gì không?” Hắn hảo tâm nhắc nhở.
“Ngươi không nói chắc ta quên luôn rồi.” Da Luật Chân Hy mở phong thư trong tay hắn ra, đập vào mắt hắn là hai chữ …”Hưu thư” ?!
“Vương gia không cần lo lắng, luật lệ Đại Liêu không cho phép việc hưu phu.”
Không cần lo lắng sao? Không lo mới là lạ!
Không biết thê tử của hắn muốn làm trò gì nữa, hắn có thể không lo được sao?
“Được rồi, vương gia, còn chuyện của Tử Oa công chúa…”
Da Luật Chân Hy trừng mắt nhìn Nỗ Nhĩ Trát “Chuyện này chẳng phải ta đã bảo không được nhắc đến nữa sao? Hoàng thượng nói Tử Oa sẽ phải gả cho tộc trưởng của Nữ Chân, chuyện trước kia không được phép đề cập lại nữa!” (~~> Èo cái nước Nữ Chân sau này chiếm Đại Liêu đây mà >”<>
Nỗ Nhĩ Trát lập tức cụp mắt lại, vương gia quả thực đã hiểu lầm hắn rồi, hắn chỉ muốn khuyên vương gia nên nói hết mọi chuyện với vương phi, để vương phi bớt hiểu lầm vương gia một chút thôi mà.
Hai người đứng ở bên ngoài chờ một hồi lâu, cho đến khi một canh giờ sắp trôi qua, cửa phòng rốt cục cũng mở ra, Triệu Duẫn Anh cùng Đỗ Lâm Tô tay trong tay như tỷ muội tốt, bình thản cười nói với nhau.
“Anh tỷ tỷ, muội phải về đây, có dịp muội nhất định sẽ đến tìm tỷ!”
“Được, tỷ chờ muội, nhớ kỹ những gì tỷ đã nói.” Triệu Duẫn Anh nháy mắt mấy cái.
Đỗ Lâm Tô khúc khích cười, nhìn Da Luật Chân Hy nói lời tạm biệt, sau đó vô cùng cao hứng rời đi.
“Anh nhi, nàng….”
“Ta thế nào? Sợ ta khi dễ Lâm Tô muội muội của ngươi sao?” Nàng cố ý hừ hừ mũi.
Hắn cười khổ, nàng tại sao có thể thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy, rõ ràng vừa nãy còn cười nói với Lâm Tô, thoắt cái đã quay sang khó chịu với hắn rồi.
“Nàng khuyên Lâm Tô như thế nào?”
“Ta chỉ hỏi muội ấy một chuyện.”
“Chuyện gì?” Chẳng lẽ lại đơn giản như vậy sao?
“Ta nói, nếu muội ấy có đủ năng lực để đối phó với Tử Oa công chúa, ta nhất định sẽ đem ngươi tặng cho muội ấy!”
Da Luật Chân Hy trừng mắt nhìn nàng “Nàng muốn đem ta ra tặng?” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Triệu Duẫn Anh nhún nhún vai vờ như không thèm quan tâm.
“Nhưng còn tại sao hai người lại nói chuyện lâu như vậy?” Gần một canh giờ a!
“Chúng ta nói chuyện trời đất trăng sao gì cũng không được sao?” Nàng liếc mắt nhìn hắn.
“Được, đương nhiên được.” Hắn bất đắc dĩ đành phải đồng ý cho qua, các nàng ở trong phòng uống trà nói chuyện phiếm, hại hắn lo lắng chờ ở ngoài suốt gần một canh giờ.
“Được rồi, ngươi còn chuyện gì muốn nói nữa không?”
Hắn trừng mắt nhìn Xuân Hỉ, Liên Hoa, Nỗ Nhĩ Trát và Đức Lộc đang đứng một bên cười trộm, trong phút chốc hắn nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào phòng.
“Ngươi làm gì?”
Triệu Duẫn Anh hét to, bề ngoài cố gắng tỏ ra giãy dụa, tuy nhiên khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười, đôi mắt ôn nhu lén lút nhìn hắn.
Đáng tiếc, Da Luật Chân Hy đã thấy tất cả.
Hắn ngăn không cho Xuân Hỉ và Liên Hoa vào, trực tiếp đóng cửa lại trước mặt mọi người.
“Da Luật Chân Hy, ta cảnh cáo ngươi….Ngô…” Đôi môi đỏ mọng của nàng bị che lại, đây quả thực là biện pháp nhanh chóng và hữu hiệu nhất để dừng hẳn cái miệng thường xuyên lải nhải của nàng.
“Thê tử yêu dấu, vi phu ta đây muốn cùng nàng ‘nói chuyện’.”Hắn cười tà mị, bắt đầu công việc trọng chấn phu cương. (~~> Cái này hiểu theo nghĩa nôm na có nghĩa là dạy lại vợ, trong trường hợp này Hy ca “dạy lại” Anh tỷ bằng cách nào thì…=]] )
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng sau, chính thức tiến vào mùa đông giá rét.
Xem tiếp: Chương 10 (2)