41 Chiếc Roger bảng số đặc biệt của thành G bị bảo vệ cao ốc chặn lại, cửa sổ xe hạ xuống, bảo vệ nhìn thấy Lương Mục Trạch ngồi ở ghế phụ lập tức nâng thanh cản đường lên.
42 Mỗi sáng sớm đại đội đặc chủng đều có buổi luyện tập, chạy việt dã 20 cây số trên đường nhỏ ở giữa núi rừng, Hạ Sơ cảm thấy mình là một phần tử của đại đội, nên phải tập thể dục buổi sáng.
43 Trời hơi sáng lên, Lương Mục Trạch phải chạy về đoàn nhảy dù lại, Hạ Sơ cũng phải chuẩn bị luyện tập. Hai đôi mắt 0. 0 như gấu mèo, ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm đối phương, cả hai đều oán niệm nhau không dứt.
44 Trong bóng đêm, một chiếc xe jeep rọi sáng đèn quẹo vào cánh cổng sắt đã mở rộng ra, chiến sĩ đeo súng đứng cạnh cửa nghiêm trang chào một cái, nhìn xe đi xa.
45 Thể dục buổi sáng kết thúc, Hạ Sơ vốn muốn đưa Nhị Miêu về nhà, nhưng con mèo này lại vô cùng có tinh thần, hơi quá hưng phấn, chạy nhảy loạn khắp nơi, căn bản không nghe lời.
46 Dù Đổng Chí Cương lợi hại hơn nữa, nhưng tuổi đã hơi lớn rồi, làm sao có thể so sánh với người trẻ tuổi như Lương Mục Trạch? Hơn nữa theo tính tình nước lửa không dung nhau của hai người họ, Lương Mục Trạch chắc chắn sẽ không nhường.
47 Hạ Sơ đứng ở bên giường mới vừa cài xong nút áo cuối cùng trên quân trang, màn hình điện thoại trên đầu giường tức thời sáng lên, không mấy để ý nhìn sang, nhưng một giây kế tiếp lại nắm lên điện thoại di động chạy ra phòng ngủ, chạy như bay vào phòng vệ sinh.
48 Khó được Lương Mục Trạch có thể về nhà sớm như vậy, Hạ Sơ pha luôn phần trá là còn lại, trong nháy mắt hương trà đậm đà bay đầy cả phòng khách. Lương Mục Trạch nhớ lại nụ cười chói mắt của cô, hài lòng hỏi anh có muốn uống trà hay không vào giữa trưa yên tĩnh đó.
49 Mấy người ném Lương Mục Trạch lên xe, Đinh Mãn Nhất cũng chui vào theo, bộ dáng kia rất là hưng phấn, miệng cũng cười vểnh hết. Lương Mục Trạch khinh thường liếc nhìn anh một cái, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, "Tại sao?""Anh em, cậu quá không cho chúng tôi mặt mũi, trực tiếp dẹp luôn hang ổ đại đội chúng tôi, nhưng xoay mặt lại bị đoàn xe tăng diệt, cậu nói cậu bị ai diệt không tốt, cố tình là xe tăng.
50 Những ngày sống không có mặt trời suốt nhiều năm qua, rốt cuộc sắp kết thúc sao?Hạ tướng quân từ trong phòng ngủ ra ngoài, trong tay cầm một bực thư màu trắng, không tiếng động ngồi đối diện Hạ Sơ, đưa thứ trong tay đến trước mặt cô.
51 "Giữa những hàng chữ chất phát, tiết lộ ra tình yêu của anh, sự cưng chiều của anh, sự bá đạo và không còn cách nào của anh. "Hạ Sơ. Bên trên phong bì màu trắng có hai chữ to lớn mạnh mẽ.
52 "Nụ cười ấy thật là rực rỡ, khiến mắt của Hạ Sơ cũng đau. "Rạng sáng 4:30, thành N. "Chị phải đi Nhị Miêu. ""Meo meo ~""Chị thật sự không thể dẫn em theo, em ở nhà phải nghe lời, như vậy mới có thịt ăn.
53 Vẻ mặt Mễ Cốc có phần không nhịn được, nhưng vẫn rất trấn tĩnh không có chạy trối chết, hắng giọng nói: "Không gì, là bạn nên quan tâm thôi, ừ, quan tâm thôi.
54 Cửa phòng bệnh chợt mở ra, Lương Mục Trạch biến sắc mặt, thu hồi nụ cười, khuôn mặt mộc nhìn về phía cửa. Hạ Sơ nói: "Anh ấy gọi anh vào. "Lương Mục Trạch nháy nháy mắt, lại ngồi một lát mới đứng lên, đi theo Hạ Sơ vào phòng bệnh.
55 "A lô, mẹ. ""Ừ. ""Có ở nhà không?""Ừ. ""Con đang trên đường, sẽ lập tức đến nhà. ""Ừ. ""Ba con có nhà không?""Ừ. ""Mẹ!""Biết. "Cạch! Điện thoại bị cúp.
56 Hai người mẹ nhiều năm không gặp, một ở Nam một ở Bắc, thật vất vả mới gặp mặt một lần, bạn cũ tự nhiên có chuyện nói không hết. Hạ Sơ không chen vào được câu nào, lại bị đặt ở giữa hai người, nghe họ nhớ buồn nhớ vui nói về chuyện lúc còn trẻ, người trong hồi ức, thậm chí còn chảy hai hàng nước mắt.
57 Hai bên đều làquân nhân, kết hôn liền tự mang giấy xin kết hôn, thơ giới thiệu đến cục dân chánh ở quân khu làm giấy hôn thú. Người không có kinh nghiệm kết hôn, tự nhiên không hiểu rõ quá trình là như thế nào, không biết thì ra ở thành G cũng có thể lĩnh giấy hôn thú, hoàn toàn có thể chém trước tấu sau làm thật triệt để.
58 Rốt cuộc, đại đội cho Lương Mục Trạch nghỉ một ngày, trung đội Lương vui mừng hớn hở lái xe về nhà. Trong ngực còn cất tấm hình cũ. Lại nói, đây là tấm ảnh đầu tiên của cô, bọn họ thậm chí ngay cả ảnh cưới cũng không có thời gian chụp.
59 Hạ Sơ mang thai, không vui buồn thất thường không nôn mửa, nhưng vô cùng kén ăn. Muốn ăn gì đó mới lạ cổ quái, mỗi ngày Lương Mục Trạch đều phải đi một vòng đến ban cấp dưỡng, xem có món gì không hợp ý không.
60 Từ lúc ra đời nhóc mập mạp đã rất tham ăn nên được đặt tên là Lương Bôn Bôn. Cậu là khỏe mạnh thật chứ không phải mập mạp yếu ớt, còn nhỏ tuổi đã hoàn toàn lộ ra manh mối về thiếu gia đào hoa, đã hôn rất nhiều bé gái sống cùng chung cư, nhưng người ta không phải tùy tiện ai cũng hôn, chỉ chuyên chọn bé gái rất xinh đẹp.