21 Nhất vĩ hồ?Hoàng Tuyền kinh ngạc nhìn hắn, thân thể không còn trong suốt nữa, bóng dáng của hắn in trên mặt đất, tóc trượt xuống theo y phục, rơi vào mặt hắn, ngứa.
22 "Ngươi nói nàng không phải là người, vậy rốt cuộc nàng là cái gì? Là Thần? Hay là Yêu? Ta mặc kệ khi nào thì Tuế Tinh tới! Ngươi nói bí mật của nàng cho ta biết trước!”.
23 "Tuế Tinh!"Tư Nhật chợt mở miệng gọi nhỏ, mặc dù toàn thân đang phát run, vẫn đỡ hộc tủ đứng thẳng người. Tuế Tinh thản nhiên liếc nhìn hắn: “Nhật quan, ta tới đây là để hàng yêu, ngươi đừng nên ngăn trở mới thỏa đáng”.
24 Lại thấy Ưng Vương Dực hung hăng cười phá lên, điên cuồng khua tay, hét: “Nữ nhân kia đã chết! Chết thì tốt, Chết được thì thật tốt! Đều là nàng ta! Là nàng ta kéo ta xuống từ vị trí Thần quan! Nếu như không có nàng ta… Nếu như không có nàng ta…”.
25 Ba tháng ba, đầu xuân. Dương liễu bên bờ sông mềm mại, tựa như eo thon của nữ nhi, trên bờ là nhiều loại hoa mới nở, tựa như miệng cười mỹ nhân. Tiếng nói tiếng cười như con sóng, từng đợt từng đợt, đan cài vào ánh nắng mặt trời ấm áp, nhàn nhã tự tại.
26 Nàng ngồi ngơ ngác trên giường một mình, hồi tưởng lại lời người kia nói tối qua. Y nói y thật sự là yêu, Xà yêu, y tên là Hoàng Tuyền. Sau đó y bỗng dưng biến mất, thật sự biến mất, ở ngay trước mắt nàng.
27 Nàng áp mặt vào gốc cột lạnh lẽo, khiến gương mặt bị đánh trở nên thoải mái hơn một chút. Những việc quá phiền loạn kia, nàng không muốn nghĩ đến chút nào.
28 Y cắt đứt lời ngập ngừng của nàng, đột nhiên hỏi một vấn đề kinh thiên động địa. Chén trà trên tay nàng nhất thời rơi xuống đất, “xoảng” một tiếng vỡ tan, tạo ra tiếng vang thật lớn.
29
“Thái Bạch tiên sinh! Xin ngài hãy thu phục con yêu nghiệt đó đi!”.
“Thái Bạch tiên sinh, không biết y dùng yêu pháp gì, mà yểm nữ nhi nhà ta rất chặt, bây giờ mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng không bước ra nửa bước!”.
30
Trong căn phòng tối tăm u ám, chỉ có một ô cửa sổ phía tây rọi vào mấy tia nắng sớm.
Không khí lạnh lẽo, âm thầm lan tỏa hương hoa lan.
Vú già dùng lược sừng trâu thấm lớp nước sềnh sệch trong chiếc chậu rửa mặt màu vàng, từ từ chải chuốt búi tóc cho nàng.
31 Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Lúc ấy y rất muốn cười, nhưng lại bị ánh mắt thương hại nghiêm túc của nàng thu hút.
Nàng không đùa, nàng thật tình cho là như thế.