Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 38-39
Chương trước: Chương 36-37
Chương 38 - 30 ngày ngủ đông
30 ngày ở cữ Niệm Từ cứ đếm từng ngón tay trông mong au chóng qua đi. Trong một tháng này ngoại trừ vấn đề đi vệ sinh ra, việc ăn uống cũng rất mệt mỏi. Do từ xưa tới nay thời kỳ ở cữ hồi phục sau khi sanh mọi người đều lấy trứng gà, gạo kê và đường đỏ làm thực phẩm chính, rau dưa cùng với trái cây thì không được ăn nhiều, ăn những món này vào thì sữa của người mẹ mới dồi dào. Những người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh Niệm Từ càng đem những thứ này tôn sùng như là giới luật của trời, không được phép sai lệch một chút nào. Hết lần này tới lần khác nàng phải ăn chỉ có ba loại thức ăn này, ba bữa cơm biến thành thời khắc thống khổ nhất của nàng, may nhờ nàng có đầy đủ sữa, nên đại phu đề nghị nàng uống canh súp đặc nấu cách thủy từ cá tươi nên nàng mới được cứu. Mỗi ngày nàng uống súp cá no bụng, bảo đảm nhu cầu của Tiểu Mã Câu, lại tránh cho nàng chán ghét thức ăn. Vì thế, nên sau một tháng ở cữ thì Niệm Từ không có bị mập mạp mất dáng vì sinh con, mà ngược lại nhờ tác dụng của nước canh giúp làm đẹp, da thịt nàng càng thêm trắng nõn thông suốt, xóa đi vẻ thiếu nữ trẻ trung mà tăng thêm vẻ đẹp của một người phụ nữ thuần thục tươi mát, giống như một trái đào chín mọng tỏa ra mị lực mê người.
Bắt đầu từ ngày thứ 4 sau khi ra đời, hàng ngày hai lần đúng giờ Dương Dịch luôn tới sử dụng Dịch Cân Kinh xoa bóp cho Tiểu Mã Câu, tiểu tử đó sau khi ăn no xong lại được hưởng thụ sự xoa bóp bằng nội lực nên ra vẻ rất thích ý. Vừa đầy tháng thì Tiểu Mã Câu đã có dáng dấp trắng trẻo mập mạp thân thể chắc khỏe, cánh tay bắp chân của hắn tựa như là một búp ngó sen non trông rất khả ái, nữ người làm không có võ công mà ôm thì phải cố hết sức mới ôm được. Buổi sáng mới ngủ dậy cùng với buổi tối trước khi đi ngủ đã trở thành thời khắc mà Hoàng thiếu gia yêu thích nhất trong ngày.
Mỗi ngày Niệm Từ đều bầu bạn bên cạnh nhi tử, chú ý sự tiến triển của Dịch Cân Kinh, theo thời gian trôi qua, nàng cùng với Dương Dịch cũng dần dần quen biết thân thiết hơn. Vốn trên đường tới đây hai người cũng không có xa lạ gì, nhưng kể từ khi dọn vào nhà mới thì Niệm Từ vì dưỡng thai nên không thường xuyên ra khỏi phòng, ngay cả khi tới Tửu lâu xem xét thì cũng có Lý Thẩm và Dương Nhị đi theo làm bạn, nên quan hệ của hai người có chút xa cách. Vì thế, thời khắc vận công giúp Tiểu Mã Câu trở thành thời khắc mà Dương Dịch chờ đợi mỗi ngày, mặc dù biết nội lực mình có hạn, mỗi ngày làm hai lần là phải cố hết sức, nhưng hắn cắn chặt hàm răng kiên trì làm, tình cảm của hắn đối với Tiểu Mã Câu cũng dần sâu sắc, hắn có cảm giác Tiểu Mã Câu chính là con trai của mình.
“Dương Dịch này, khẩu quyết ngươi dạy ta thì ta cũng đã rất thuần thục rồi, vận dụng được rất tự nhiên. Ngươi có thể để cho ta vận công giúp cho Tiểu Mã Câu một lần được không?”. Bên này Lão Ngoan Đồng vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn lảm nhảm nói.
“Đại gia, không phải là ta không để cho ngươi thử, chẳng qua là Tiểu Mã Câu quá mềm mại, huyệt vị có khác biệt so với người trưởng thành, ta lo lắng ngươi không nắm tốt lực sẽ không hay. Nếu không thì như vậy đi, chờ sau khi Tiểu Mã Câu được trăm ngày cứng cáp rồi, ngươi hẳn thử sức có được không?”. Dương Dịch khuyên nhủ.
“Ngươi nói phải giữ lời đó, không được phép gạt ta!”. Lão Ngoan Đồng tức giận nói.
“Đại ca, không cần vội. Đầu tiên ngươi đem khẩu quyết học thuộc cho tốt, chờ khi Tiểu Mã Câu lớn lên một chút, không còn mềm nhũn như vậy thì ngươi cùng với cháu sẽ chơi chung, có được không?”. Niệm Từ không thích đại ca của mình buồn bã.
“Hắn còn nhỏ như vậy, ta có thích cũng không dám ôm. Ngươi lại không để ta ra ngoài chơi, ta rất buồn bực nha!”. Lão Ngoan Đồng than thở.
“Ta vốn có một ý tưởng, tính chờ hài tử lớn lên một chút nữa sẽ áp dụng. Nếu như đại ca thấy buồn bực, không bằng để ngươi thi công có được không?”. Niệm Từ an ủi nói.
“Ý tưởng như thế nào?”. Lão Ngoan Đồng cùng với Dương Dịch đồng thanh lên tiếng.
“Hiện tại chúng ta cũng có tiền, ta muốn làm một khu vui chơi cho đại ca và Tiểu Mã Câu chơi! Ta muốn tìm mấy thợ mộc thủ nghệ tốt một chút, ta đã thiết kế ra rất nhiều trò chơi, đại ca sẽ phụ trách thi công. Chúng ta có thể làm ra rất nhiều món đồ chơi bằng gỗ để hài tử có thể chơi đùa!”. Nói xong, nàng đứng dậy đi tới trước bàn đọc sách, vẽ lên bản vẽ thiết kế. chỗ vui chơi phong phú ở thời hiện đại ảnh hưởng rất nhiều tới nàng, khi xưa nàng cùng bạn trai cũ đi dạo phố, đã cho con trai của hắn đi tới khu trò chơi chơi rất vui vẻ, khi họ tới đón nó còn rất lưu luyến không muốn về. Chỗ vui chơi nhất định phải có cầu thang trượt, cầu nhảy, bập bênh, đệm nhảy, chờ làm xong sẽ đem đến cho hài tử rất nhiều niềm vui thú nha!
“Đây là những thứ ta đã muốn sớm làm, cũng không nhiều lắm chờ khi thi công sẽ tiếp thu ý kiến mọi người thêm vào nhiều trò chơi hơn nữa!”. Niệm Từ chỉ vào bản vẽ đơn giản nàng vẽ ra giải thích cho bọn họ. Hai người bọn họ tiến đến, nhìn bản vẻ mới lạ, không khỏi kinh ngạc.
“Muội muội, ở đâu mà ngươi nghĩ ra những thứ này vậy?”. Lão Ngoan Đồng lên tiếng hỏi trước.
“Chớ nghĩ ta quá thần kỳ! Những thứ này đều là do người ta làm cho hài tử của họ, chẳng qua là những thứ này hơi độc đáo hơn thôi! Ta từ nhỏ đã vào Nam ra Bắc cũng gặp không ít chuyện lạ cùng với kỳ nhân, nên đem những thứ mình hứng thú ghi tạc vào trong đầu. Các đại nam nhân các người chắc chắn sẽ không bao giờ để ý tới những trò chơi của hài tử này!”. Niệm Từ giải thích.
“Những thứ đồ chơi này thì dùng vật liệu gì đây??”. Dương Dịch chuyên nghiệp hỏi.
“Trên căn bản dùng gỗ là được rồi. Bất quá phải có thêm biện pháp bảo vệ. Ta nghĩ muốn chiếm nguyên một gian nhà, bên trong trải thảm thật dày, hài tử mặc y phục nhẹ nhàng, bỏ giày tiến vào chơi. Bên trong đem dây thừng cùng với lưới vây bốn phía để bảo vệ, những phần chân gỗ bên dưới thì dùng vải bông bọc lại buộc chặt để tránh hài tử đụng vào bị thương. Trên căn bản là như vậy thôi, chờ khi bắt đầu sẽ xem xét thêm!”. Nàng nói tiếp.
Trong tưởng tượng của nàng, thì thang trượt, cầu bập bênh, giường nhảy là không thể thiếu, còn nhà banh thì dưới nữ công rất tốt của Lý Thẩm và các nữ người làm khác cũng có thể tạo ra, chẳng qua là dùng các thứ vải màu rực rỡ may thành hình cầu rồi nhét bông vải vào là được. Mặt khác, vì để cho hài tử còn nhỏ có một thân thể khỏe mạnh cường tráng, Niệm Từ còn muốn bắt hài tử tập thể dục để kiện thân cường thể, nên những thứ như thang treo, lưới bò, đĩa quay thậm chí là cầu dây thừng nàng cũng muốn thêm vào, còn vách tường bốn phía thì có thể tạo nên một bức vách để có thể học leo núi, để cho từ nhỏ hài tử có thể vừa chơi vừa rèn luyện thân thể. Mặc dù phụ thân của hài tử là Hoàng Dược Sư đa tài lừng lẫy, nhưng Niệm Từ không muốn vì vậy mà tạo áp lực cho hài tử, chỉ cần hài tử lớn lên vui vẻ, không cần phải cố gắng thành danh cũng không sao.
Toàn thể mọi người tập trung lại phía trong sảnh cùng ăn một bữa cơm, đầu tiên là ăn mừng Tiểu Mã Câu đầy tháng, thứ hai là bù lại bữa cơm tất niên cho đại gia, dưới tác dụng của bao lì xì, thì chỗ vui chơi của Hoàng thị chính thức oanh oanh liệt liệt được bắt đầu! Niệm Từ là người vẽ kiểu thiết kế, phụ trách vẽ ra và giải thích mọi thứ, còn Lão Ngoan Đồng là người giám sát công trình, xử lý hết thảy mọi việc có liên quan. Còn bốn huynh đệ Dương thị thì toàn diện giúp đỡ hỗ trợ cho giám sát công trình, nhưng trên thực tế thì mọi việc đều do Dương Nhị, Dương Tam, Dương Tứ, Dương Ngũ làm hết, Lão Ngoan Đồng chỉ làm việc trên danh nghĩa mà thôi. Dương Dịch thì phụ trách việc dùng Dịch Cân Kinh giúp cho Tiểu Mã Câu dịch cân tẩy tủy, không cần phân tâm. Niệm Từ đặc biệt lì xì cho những người hầu hạ bên mình một bao lì xì rất to, nhất là Lý Thẩm, cảm tạ các nàng đã chăm sóc ình và nhi tử, cả đoàn người họ rối rít cảm ơn bày tỏ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của nàng.
Qua tháng xong thì Niệm Từ thở phào nhẹ nhõm, buồn bực khổ sở trong phòng một tháng cuối cùng cũng có thể được giải phóng. Sau khi thành công đem sự chú ý của đại ca chuyển sang việc thi công khu vui chơi, nàng bắt đầu lưu ý việc buôn bán của tửu lâu. Xem qua sổ sách do Dương Dịch làm, Niệm Từ cảm thấy rất hài lòng. Trong vòng một tháng qua, Hối Tuyền Lâu đã trở thành một tửu lâu đông đúc nhất thành, là tửu lâu hàng đầu mà quan lại quyền quý chọn làm nơi tiếp khách giao tế. Được như vậy không chỉ bởi vì Đại Tề Cát đến cắt băng, mà còn vì nơi này còn có món ăn đặc sắc không giống với những nơi khác. Vì lễ mừng năm mới nên tửu lâu thuận theo phong tục đóng cửa mấy ngày, nên Niệm Từ đoán trước tình hình bày mưu đặt kế chớp lấy thời cơ mở ra dịch vụ giao đồ ăn, đầu bếp tự mình tới cửa nấu ăn, còn tiểu nhị thì phụ trách mang đồ ăn tới tất cả các nhà, những nhà có tiền thì rất vui thích vào cuối năm được thưởng thức những món ăn mới, trong khoảng thời gian ngắn thu được tiền lời cực nhiều, các nhân viên của nàng cũng được tiền công phong phú hơn, tất cả đều cực kỳ hài lòng.
Buổi sáng sau khi cho Tiểu Mã Câu ăn no xong, Niệm Từ cùng Dương Dịch đi xuống bếp của Hối Tuyền Lâu, thị sát thành quả của một tháng qua. Toàn thể nhân viên của nàng tinh thần đều rất phấn chấn, bên trong tửu lâu cửa sổ sáng bàn sạch bong, một cảnh tượng sung túc phấn chấn. Mặc dù mùa này mọi năm là mùa ế khách, có khách sạn dứt khoát đóng cửa cho đến hết tết Nguyên Tiêu, nhưng Dương Dịch thì không làm như vậy. Hối Tuyền Lâu nằm ở khu vực phồn hoa nhất, hội đèn lồng của tết Nguyên Tiêu sẽ bày biện ở chỗ này, hắn ý thức được mấu chốt của việc buôn bán nên thông báo bắt đầu cho đặt bàn trước, cũng hạ giá bữa ăn cho giới thợ thủ công làm đèn lồng, không có vì lời ít mà đem buôn bán đẩy đi, mấy ngày trôi qua số tiền lời thu vào cũng không ít. Niệm Từ giành thời gian nhiều hơn ở phòng bếp, nàng thuê ba người đầu bếp đều là đầu bếp có chút tài nghệ danh tiếng ở Tế Nam, tự nhiên họ cũng có mấy món ăn sở trường nổi tiếng. Đây cũng là lý do vì sao ban đầu Niệm Từ yêu cầu bọn họ ký kết văn thư, yêu cầu quan phủ làm chứng, bọn họ bây giờ có thể nói là nhân viên chung thân của gia nghiệp Chu thị, nàng cũng yên tâm to gan đem cách làm những thức ăn mình biết truyền lại cho bọn họ.
“Tửu lâu có thể hấp dẫn được khách hàng tới chủ yếu là dựa vào món ăn phong phú biến hóa, các người là người trong nghề, nhiều năm làm việc ở các quán ăn cùng tửu lâu, kinh nghiệm tự nhiên cũng phong phú hơn so với ta. Đối với việc biến hóa món ăn, ta muốn Hối Tuyền Lâu bốn mùa bất đồng thay đổi thực đơn. Mùa xuân thì nấu những món đạm nhạt một chút, mùa hè nóng bức thì nấu những món bổ dưỡng thanh mát, mùa thu khí trời chuyển lạnh thì nấu những món nhiều hương vị hơn, mùa đông lạnh lẽo thì nấu những món bổ dưỡng nóng hổi. Chúng ta lúc trước vội vã khai trương nên đưa ra rất nhiều món ăn đặc sắc, không có theo tôn chỉ thực đơn này. Hiện tại thời gian dư giả, ta hy vọng ba vị sư phụ có thể theo ý ta nói biến đổi thực đơn món ăn!”
“Theo ý tưởng của tiểu thư, thì tiểu thư muốn chúng ta một năm thay đổi bốn lần thực đơn sao?”. Đại sư phụ nấu ăn hỏi lại.
“Căn bản là như vậy, mỗi ba tháng lại theo rau quả mùa đó mà thay đổi nữa! Người Mông Cổ đang trở về phủ Tế Nam ngày càng nhiều, bọn họ yêu thích thịt bò cùng thịt dê, chúng ta đưa ra thêm mấy loại thịt nướng, y theo thời tiết thay đổi gia vị, để cho khách hàng ăn nhiều mà không ngán, ăn xong rồi thì muốn trở lại một lần nữa!”
“Khẩu vị của Tế Nam thì chúng ta không nói, nhưng khẩu vị của người Mông Cổ chúng ta không nắm được nha!”
“Không cần lo lắng, chúng ta cứ từ từ làm. Không cần hoàn toàn hợp với khẩu vị bọn họ, chẳng qua là trong khi chế biến món thịt biến đổi gia vị nhiều hơn, để cho khách hàng có thể thích ứng được đặc sắc của chúng ta.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”. Đối với vị Nhị tiểu thư này, thái độ của bọn họ luôn một mực cung kính. Lần đầu gặp mặt bọn họ còn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng lúc đó nàng lại vác theo cái bụng bự làm ra những món thức ăn tinh xảo tuyệt ngon, sau khi thưởng thức món ăn nàng làm thì ba người bọn họ liền cúi đầu bái phục, còn hỏi thăm nàng học nghệ ở nơi nào, bọn họ tha thiết mong được Hoàng đại sư phụ chỉ điểm cho.
“Ở chỗ này ta đã viết xong mấy tờ thực đơn, các người mang về xem qua một chút. Thừa dịp mấy ngày hôm nay buôn bán rảnh rỗi thì thử một chút, kết hợp với đặc sắc riêng của mọi người, ngày 2 tháng 2 chúng ta chính thức đổi sang thực đơn của mùa xuân!”. Nàng rất có lòng tin sẽ thành công nói.
Chương 39 - Quên hết ân oán
Dưới sự tính toán của Niệm Từ, mọi người từ từ từng bước tiến hành mọi chuyện. Lão Ngoan Đồng đem toàn bộ tinh lực và nhiệt tình trút vào trong khu trò chơi làm cho Tiểu Mã Câu, đã không còn rảnh rổi kêu nhàm chán nữa. Nàng đến tửu lâu thị sát, xem xét kế hoạch được thực hiện rồi sau đó giao cho Dương Dịch cùng các đầu bếp quản lý, còn mình thì làm một vị phu nhân nhàn rỗi. Có lúc rảnh rỗi thì mang theo nhi tử đi tới phủ tướng quân tranh thủ xây dựng tình cảm, trao đổi kinh nghiệm giáo dục con cái. Vì thế, nàng đặc biệt nhờ người làm một cái giỏ thật to, bên trong lót vải êm ái mềm mại, để cho con trai vào nằm ở trong cho hai người xách theo, cùng nàng thoải mái đi chơi khắp nơi.
Tết Nguyên Tiêu tới, buôn bán ở Tửu Lâu do Dương Dịch quản lý, công việc đông đúc thịnh vượng khác thường. Niệm Từ đem nhi tử giao cho Lý Thẩm chăm sóc xong thì rút ra một canh giờ cùng Lão Ngoan Đồng ra đường đi xem hoa đăng. Ở thời hiện đại, hội đèn lồng của tết Nguyên Tiêu là do công viên Bác Đột Tuyền quản lý, tiền vé vào cửa cũng không rẻ, hàng năm hấp dẫn được vô số người dân tới tham quan. Còn hội đèn lồng của Tống triều là thiết kế dọc theo khu phố, hình dạng đèn lồng đa dạng, thủ công tinh xảo, táo bạo, cấu hình tinh diệu mà người hiện đại không thể so sánh được.
Huynh muội hai người vừa đi vừa không ngừng phát biểu ý kiến, vừa đi vừa ghé mua đồ ăn vặt hai bên đường. Ở Tế Nam vào mùa đông hai bên đường đi có thể thấy được những lò khoai lang nướng, từ xưa tới giờ chưa bao giờ thay đổi qua. Trong đêm đông rét lạnh, ăn khoai lang nướng nóng hầm hập ngọt ngào như vậy, trong lòng của Niệm Từ dâng lên cảm giác hạnh phúc, giống như được trở lại khi còn bé, ca ca mang theo nàng đi dạo ở Thiên Phật sơn vậy.
“Muội muội, ngươi xem ở trước mặt những người đó đang làm gì? Chúng ta qua xem một chút đi!”. Lúc này Lão Ngoan Đồng và Niệm Từ lại đổi một cái mặt nạ khác, bởi vì không muốn gặp phải người quen không thể thoải mái được.
“Được thôi, chúng ta đi qua nhìn một chút!”. Hai người hưng phấn chạy lên phía trước.
“Là câu đố đèn nha! Ngươi theo Hoàng lão tà học nghệ lâu như vậy, đố câu cũng học không ít đi? Có muốn lên thử một chút hay không?”. Lão Ngoan Đồng nhỏ giọng hỏi.
*đố đèn (một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường)
“Ta học quá nhiều thứ, không có chú ý tới cái này. Về văn chương ta chỉ học về văn thơ đối câu mà thôi. Đối với các câu đố đèn ta một chữ cũng không biết!”. Nàng đáp.
Trên đài cao chủ nhân đang công bố quy tắc trò chơi và phần thưởng, có các loại hoa đăng, ngọc bội cùng với mười lượng bạc. Bất luận là ai nộp lên 50 đồng tiền là có thể tham gia.
“Muội muội, nếu không ngươi cứ thử một chút đi?”. Lão Ngoan Đồng bên cạnh một mực động viên.
“Ta không thử đâu, đại ca nếu ngươi thấy hứng thú thì ngươi tới thử đi!”. Nàng đối với đố đèn chưa bao giờ cảm thấy hứng thú.
“Ta không tham gia đâu! Ta không biết, ngươi nhất định phải tham gia lấy quà cho ta!”. Lão Ngoan Đồng muốn ăn vạ.
“Ngươi trước tiên nói cho ta biết, tại sao nhất định phải tham gia?”. Nàng nhận thấy ca ca mình có ý đồ đen tối nha.
“Phần thưởng hoa đăng hình ông cháu thỏ nhìn rất đẹp nha, ta muốn lấy đem về cho Tiểu Mã Câu chơi!”. Hắn giải thích nói.
“Tiểu Mã Câu còn quá nhỏ, sẽ không biết được tâm ý của ngươi đâu. Chờ sang năm lúc đó ngươi tự mình ôm hắn đến xem hoa đăng, Tiểu Mã Câu thích gì thì mua cho hắn cái đó. Nếu quả thực muốn tặng quà cho hắn, thì không bằng mua chong chóng xoay này. Mấy ngày nữa khi khí hậu trở nên ấm áp rồi, lúc đi chơi mang theo, chong chóng đón gió chuyển động nhìn rất vui mắt nha!”. Nàng hướng dẫn.
“Có thật không? Ngươi khẳng định Tiểu Mã Câu sẽ thích?”. Lão Ngoan Đồng nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Muội muội có bao giờ lừa gạt ngươi chưa?”
“Được rồi. Nếu như vậy chúng ta đi thôi.”. Hắn thống khoái nói.
“Ừ Đại ca, nếu như có một ngày ngươi phát hiện muội muội khi nào đó có chút chuyện lừa gạt ngươi, thì đại ca có tức giận không?”. Nhìn Lão Ngoan Đồng trước sau như một tín nhiệm nàng, áy náy trong lòng nàng lại dâng lên.
“Muội muội gạt ta? Vậy là có lợi ích nhiều hay chuyện xấu nhiều? Đối với ta có ảnh hưởng gì không?”. Hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Tất nhiên là lợi ích nhiều rồi. Còn đối với đại ca thì chân chính không có tổn thương gì!”. Cửu Âm Chân Kinh ở trên tay của Hoàng Dược Sư cũng coi như là có thể phát triển đi, mà bất kể có nàng tham gia hay không thì Lão Ngoan Đồng cũng sẽ phá vỡ lời thề học được võ công phần thượng, đây cũng không tính là tổn thương nha! Niệm Từ nghiêm túc cân nhắc ở trong lòng sau đó đưa ra câu trả lời.
“Nếu như vậy, hôm nay ngươi đã thành thực nói ra, ta sẽ hào phóng một chút không giận ngươi!”. Hắn nói
“Cám ơn đại ca! Cám ơn!”. Niệm Từ cảm động tiến lên nhẹ nhàng ôm Lão Ngoan Đồng một cái.
“Ngươi làm gì vậy?! Nam nữ thụ thụ bất thân nha!”. Hắn nhanh chóng đẩy nàng ra, lui về phía sau mấy bước.
“Chúng ta là huynh muội thì sợ cái gì! Đây là ta cảm ơn ngươi khoan hồng độ lượng thôi! Ngươi không hiếu kỳ là chuyện gì sao?”. Nàng hỏi.
“Chờ khi nào ngươi muốn nói cho ta biết thì lúc đó hãy nói! Có thời gian không bằng giúp ta xây xong chỗ vui chơi đi!”. Lão Ngoan Đồng nhìn nàng thật sâu một cái, giống như đã sớm sáng tỏ ở trong lòng.
“Đại ca, ngươi thật là tốt! Ta nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của ngươi!”
“Được rồi, đừng có làm cho ta nổi da gà. Chúng ta mau đi mua chong chóng cho Tiểu Mã Câu đi!”. Niệm Từ đã có thể buông xuống nặng nề ở trong lòng, bước nhanh đuổi theo chân Lão Ngoan Đồng.
Hai người đi dạo một lúc mua đủ thứ đồ ăn vặt, chong chóng và đủ loại mặt nạ thắng lợi trở về. Về đến nhà, hai người đem chong chóng cùng mặt nạ treo ở trên tường, biểu diễn cho Hoàng thiếu gia xem. Đang chơi vui vẻ thì lúc này Dương Dịch đẩy cửa đi vào.
“Náo nhiệt như vậy, đang làm cái gì vậy?”. Hắn hỏi.
“Mau đến xem lễ vật chúng ta đã mua cho Tiểu Mã Câu. Vốn là trên đường ta nhìn thấy phần thưởng đố đèn, ông cháu thỏ nhìn rất vui mắt, muốn kêu muội muội chơi thắng lấy về đưa cho cháu ta. Ai biết được nàng ta không biết về đố đèn, nên chúng ta mua những thứ khác, treo trên tường cho Tiểu Mã Câu nhìn chơi!”. Lão Ngoan Đồng giải thích.
“Tại sao không nói sớm, chúng ta cùng đi chung, ta có thể tham gia thi để lấy đèn lồng mà ngươi thích đó!”. Hắn cười nói.
“Thật không? Nếu không bây giờ chúng ta đi đi?”. Lão Ngoan Đồng đứng dậy muốn đi.
“Được rồi, đại ca. bây giờ đã trễ thế này rồi, người ta đã thu dọn quán rồi. Hơn nữa Dương Dịch còn phải thi công giúp cho Tiểu Mã Câu, sau đó thì làm gì còn chút khí lực mà đi với ngươi nha!”. Nàng gọi hắn lại nói.
“Ai bảo ngươi học nghệ không tinh làm gì? Ta còn muốn cái đèn lồng kia nha!”. Hắn nổi giận nói.
“Ta đã sai rồi! trong một năm này ta nhất định sẽ đi tìm danh sư, năm sau sẽ vì ngươi và Tiểu Mã Câu đi chơi đố đèn giành quà có được không? Đừng nói là đèn lồng, cả bạc ròng kia chúng ta cũng có thể lấy được luôn, có được hay không?”. Niệm Từ phát hiện sau khi nhi tử được sinh ra thì Lão Ngoan Đồng cũng gần như hóa thành trẻ con.
“Đúng nha, đại gia! Năm sau ta sẽ sớm sắp xếp, cùng nhau ôm Tiểu Mã Câu đi xem hoa đăng, thắng được đủ thứ quà tặng có được không?”. Dương Dịch bây giờ đối với việc dụ dỗ Lão Ngoan Đồng rất có kinh nghiệm.
“Nói là phải giữ lời đó nha!”. Lão Ngoan Đồng cuối cùng cũng nói. Sau khi người giúp việc nấu xong thức ăn Nguyên Tiêu đem vào thì Lão Ngoan Đồng mới lại nở nụ cười. ba người cùng nhau ăn tết Nguyên Tiêu, nhìn một chút Tiểu Mã Câu vui vẻ bình yên ngủ.
Trong lúc rảnh rỗi Niệm Từ đi tới tiền viện xem thử việc tiến hành khu vui chơi tới đâu rồi. Theo đề nghị của nàng, nguyên cả khu Đông sương phòng đều được trưng dụng để làm khu trò chơi, thuê mấy công tượng lành nghề bắt đầu gấp gáp chế tạo đồ chơi thiếu nhi.
Tiến vào phòng thì nàng thấy bọn họ đã dùng vật liệu gỗ tốt nhất chế tạo xong con ngựa bập bênh, đang bắt đầu làm cái thang trượt. Cái thang trượt này Niệm Từ thiết kế có đoạn thẳng và đoạn cong gấp khúc, để khi hài tử trượt từ trên cao xuống thì vòng vèo có chút thú vị.
“Phiền các vị sư phụ nhất định phải đem những chỗ mà hài tử có thể tiếp xúc được dùng giấy nhám tinh tế mài nhẵn, ta không hy vọng hài tử bị gai gỗ đâm vào!”. Nàng không sợ bị người khác nói mình phiền.
“Nhất định là vậy rồi! Nhị tiểu thư, ta muốn hỏi chờ sau khi công việc ở đây hoàn thành, chúng ta có thể đem những mẫu đồ chơi này bán ra trên thị trường ọi người kiếm ít bạc được không? Tiểu thư biết dạo này thời thế không tốt, chúng ta là thủ nghệ nhân khó tìm việc, nếu như có một chút đặc biệt thì chúng ta cũng có thể kiếm được ít tiền!”. Đám thợ mộc tiến lên nói.
“Nói thật đây là do ta suy nghĩ vì con trai ta chế tạo, ta không hy vọng người khác dễ dàng lấy được thành quả khổ tâm suy nghĩ của ta. Các người chỉ cần tay nghề tốt, thì không cần sợ không có việc làm. Chỗ vui chơi này sau khi làm xong, ta tính toán làm thêm một ít gia cụ ọi người trong nhà nữa, còn có đồ mộc sử dụng ở trong cửa hàng nữa. Thời gian này các người cứ thoải mái, nhất định là có cơm ăn!”. Mặc dù những thiết kế này đều đến từ thời hiện đại, căn bản không phải là bản quyền của nàng, nhưng mà nàng là một nữ nhân, hẹp hòi một chút mà nói nàng không muốn phong cách của mình bị người ta bắt chước. Nàng bước ra khỏi cửa đi tìm Dương Nhị.
“Nhị tổng quản, ta không hy vọng những thiết kế của ta xuất hiện ở bên ngoài Chu gia, ngươi hãy đi cùng các thợ mộc kia ký kết văn thư giữ bí mật để đề phòng vạn nhất. Mặc khác, về sau chúng ta cũng cần những thợ mộc này làm việc, lưu ý xem bọn họ làm việc, nếu thủ công tốt thì trực tiếp lưu họ lại sau này sử dụng đi!”
“Ta cũng đang có suy nghĩ này. Năm người này tay nghề không tệ, người cũng phúc hậu, trước mắt đều không thể xem ra người nào giỏi hơn người nào!”. Dương Nhị nói.
“Trước tiên thì cứ ký văn thư giữ bí mật đi hãy nói. Dù sao chờ làm xong khu trò chơi này, sau khi khí trời trở nên ấm áp, ta muốn làm thêm cho Tiểu Mã Câu một chút gia cụ cùng vài món đồ chơi. Khi trước dọn nhà quá mau, tiểu viện của của các huynh đệ các người khẳng định cũng thiếu hụt đồ đạc, tất cả giao cho bọn họ làm là được rồi! Còn chuyện buôn bán về sau khẳng định công việc sẽ rất bề bộn, phải đặc biệt mở phòng thu chi, mời một tiên sinh quản lý phòng thu chi. Dương Tam bọn họ thường xuyên ra ngoài kêu bọn họ chú ý đi!”. Nàng suy nghĩ một chút nói.
“Bây giờ huynh đệ chúng ta kiêm luôn quản lý việc thu chi, cũng không quá bận rộn lắm. Tại sao lại phải mời người khác làm đây?”. Đã rất quen thuộc với nhau, nên hắn nói chuyện với nàng cũng không có khách sáo nữa.
“Sau khi khí hậu trở nên ấm áp, ta có việc muốn các người giúp ta một tay, lúc đó sẽ không còn thanh nhàn như vậy nữa!”. Niệm Từ cười nói rồi xoay người rời đi.
Mặc dù đã đưa ngân phiếu cho Thành Tương Dương được 1 lần, nhưng trong lòng nàng vẫn còn lo lắng đến số vàng bạc giấu ở dưới giếng. Đầu tiên là sợ lâu ngày sẽ bị người khác phát hiện, thứ hai là nàng không biết có bị rỉ sắt làm ô nhiễm nguồn nước, khiến cho những người vô tội bị trúng độc. nàng thì cơ bản không thể rời nhi tử đi được, nếu muốn theo đại ca trở về Đại Tống vớt rương tiền thì nàng cũng lực bất tòng tâm.
Trải qua một thời gian dài tiếp xúc, nàng nghĩ có thể kéo huynh đệ Dương Thị vào nhóm làm việc. Tuy rằng thân thế của bọn hắn vẫn rất thần bí, không thể nào biết được nhưng trực giác nói với nàng biết nhóm người Dương Dịch sẽ không làm hại bọn nàng, cũng sẽ không bỏ rơi Tống Triều hướng về phía người Mông Cổ mật báo. Trên thật tế bọn họ có thể cũng sinh sống trên đất Đại Tống, chỉ là bởi vì anh hùng mạt lộ, nên mới theo mình đi tới Tế Nam. Thái độ của bọn họ với người Mông Cổ cũng không xa không gần, tùy thời cũng có thái độ đề phòng bọn họ.
“Đại ca, ngươi có rảnh thì chỉ điểm một chút công phu cho đám người Dương Dịch đi. Người ta đã đem Dịch Cân Kinh truyền cho ngươi, chúng ta cũng không thể hẹp hòi nha. Ta tính toán đem bộ pháp học tập cấp tốc khinh công đắc ý nhất của mình truyền lại cho bọn họ!”. Buổi tối trong lúc hai huynh đệ bọn họ ăn cơm thì nàng lên tiếng nói.
“Được rồi! Chờ một lúc nữa Dương Dịch tới thì chúng ta thương lượng về thời gian một chút! Ta xem bọn họ cốt khí rất tốt, không phải là từ nhỏ đã được vận dụng Dịch Cân Kinh đi?”. Lão Ngoan Đồng tò mò thầm nghĩ.
“Dương Dịch thì rất có thể, còn mấy huynh đệ của bọn hắn thì rất khó nói. Ta cảm thấy tư cách của bọn hắn rất tốt, đáng để kết giao. Chờ khi xuân về không khí ấm áp lên, ta muốn nhờ bọn họ cùng đại ca trở về Lâm An, đem rương tiền giấu trong nhà của gian tặc vớt ra ngoài, đem về Tương Dương! Đại ca cảm thấy như thế nào?”. Niệm Từ luôn luôn tin tưởng vào nhãn lực nhìn người của hắn.
“Thật tốt quá, ta có thể trở về Đại Tống chơi! Bất quá ngươi cùng với Tiểu Mã Câu thì sao đây?”. Hắn chỉ nghe được một nửa câu đầu.
“Đường xá quá xa xôi, chúng ta bất tiện không đi được, vẫn là phiền đại ca đi một chuyến đi!”
“Ta không bỏ được Tiểu Mã Câu đâu!”. Hắn thất vọng nói.
“Nếu như mau chóng đi thì chỉ cần khoảng hai mươi ngày sẽ có thể trở lại. Ngươi yên tâm, thời gian ngươi không có ở nhà, ta nhất định sẽ hướng về phía Tiểu Mã Câu ngày ngày nói cậu hắn vĩ đại thế nào, Tiểu Mã Câu sẽ không quên cậu đâu!”. Nàng dụ dỗ nói.
“Thế này còn được một chút! Được rồi, ta sẽ chỉ giáo cho bọn họ thật tốt một chút, mang theo bọn họ trở về Trung Nguyên, nhất định sẽ mã đáo thành công. Ta có thể tiếp tục làm Tá La không?”. Hắn lại nhớ tới thời gian hai người làm hiệp đạo.
“Chỉ cần giống như lúc trước chu đáo điều tra và lên kế hoạch, thì đại ca dĩ nhiên là có thể tiếp tục nha! Bất quá phải chú ý một khi phát hiện ra có gì không ổn thì an toàn rút lui là quan trọng nhất, không nên bởi vì sĩ diện cá nhân mà gây nên sai lầm lớn!”. Niệm Từ dặn dò nói.
“Thật là phiền phức! Còn lại thì chờ ngươi có thể đi cùng ta thì hãy nói sau. Muội muội, ngươi nói khi nào thì Tiểu Mã Câu có thể cùng với chúng ta đi “dọn nhà” người ta?”. Lòng hiếu kỳ của hắn lại nổi lên.
“Rất nhanh thôi, ngày này sẽ không còn quá xa đâu!”. Nhìn con trai đang nằm ngủ trên giường, nàng mỉm cười trả lời.
Xem tiếp: Chương 40-41