41 “Tĩnh Kỳ à, bác nói với con lời này có thể con sẽ không thích nghe. Nhưng con cùng Trương Dương đã đăng kí kết hôn, vậy tiền lương của con từ trước đến nay đều là tài sản chung của hai vợ chồng, ba con có lí do gì lại không trả lại cho các con, làm sao lại không thể nói lý lẽ được.
42 Vương Tĩnh Kỳ không cho bọn họ cơ hội nói chuyện: “Vả lại, bác gái cũng vừa mới nói, hai chúng ta đã đăng ký kết hôn, sau này tiền lương tôi kiếm được đều là tài sản chung của hai người chúng ta, vậy tôi hỏi anh, Trương Dương, anh đi làm cũng đã được hai năm, anh tích luỹ được bao nhiêu tiền, nếu bây giờ làm đám cưới, có phải anh cũng nên trích phần của mình ra chi trả hay không?”Người nhà Trương gia không ngờ cô sẽ đề cập tới vấn đề này, tất cả đều sửng sờ, Trương Dương ấp a ấp úng, ánh mắt hốt hoảng, lòng hắn trống rỗng.
43 Vương Tĩnh Kỳ cũng không thèm tranh cãi ầm ĩ với ông ta, chỉ hỏi Trương Dương: “Vậy ý của anh là gì, kết hôn hay ly hôn?”Trương Dương không trả lời ngay mà nhìn ba mẹ mình một cái, hiểu ý mới hung hăng nói: “Ly hôn, đến nước này mà còn muốn kết hôn được à.
44 Vương Tĩnh Kỳ coi như không nhìn thấy Trương Đông Thăng đang kêu gào ầm ĩ, dù sao Trương Dương mới là người ly hôn với cô, người đứng tên nửa căn nhà cũng là Trương Dương, chỉ cần Trương Dương đồng ý, những người khác nói gì cũng vô dụng.
45 “Cô nói chuyện với ai vậy, thật không biết lớn nhỏ gì hết, tôi nói cho cô biết Vương Tĩnh Kỳ, chúng tôi đã sớm nghe nói cô ở bên ngoài không đứng đắn, vì giữ thể diện cho cô mới không nói cho Trương Dương, chỉ để con trai tôi ly hôn với cô, nhà chúng tôi cũng thật vô phước mới lấy phải đứa con dâu như cô vào cửa, không ngờ cô còn trơ tráo như vậy.
46 Sau khi về nhà, Vương Tĩnh Kỳ vẫn tỏ ra bình thường, còn về việc li hôn tốt nhất nên chờ sau khi lấy giấy li hôn rồi thông báo với người nhà sau cũng được.
47 Nhất Nhị, chỉ cần nghe tên thôi đã biết đây là nhà hàng lớn nhất nhì thành phố D, đồ ăn ở đó không chỉ mỹ vị tinh xảo nổi tiếng, mà còn có một đặc điểm nữa là quý, mỗi món đều hơn trăm đồng, lấy giá cả ở thành phố D mà nói thì giá đồ ăn ở đây quá đắt, với tiền lương của Vương Tĩnh Kỳ, ăn ở nhà hàng như vậy chỉ đủ kêu ba bốn món, còn là chỉ đủ cho một người ăn.
48 Bởi vì bàn Triệu Vệ Quốc đặt là ở gần đại sảnh cho nên có thể thấy rõ trận xôn xao ở cửa nhà hàng. Tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng ai cũng là người hiếu kỳ, tình huống không rõ ràng như vậy càng khiến bọn họ ngồi không yên, liên tiếp ngoái đầu ra hướng cửa ra vào.
49 Khi Triệu Vệ Quốc trở lại bàn cơm, trên mặt còn mang theo ý cười, sắc mặt vô cùng vui mừng. Mọi người khôi phục lại trạng thái ăn uống tiệc tùng, Ngô Mật Nhi tò mò hỏi: “Trưởng phòng Triệu, vị kia là ai vậy?”“Haha, chắc mọi người không biết, đó là phó thị trưởng mới đến nhậm chức của thành phố chúng ta, thị trưởng Chu mới đến thành phố chúng ta mấy tháng trước, rất ít xuất hiện trên truyền thông, lại chưa nhận qua phỏng vấn, mọi người không biết anh ta cũng không có gì lạ.
50 Mọi người nhìn thấy phó thị trưởng trong truyền thuyết đã tới đều tự giác đứng dậy nghênh đón, Vương Tĩnh Kỳ lúc nãy vừa mới bị bắt thóp vẫn còn thẹn thùng, cho nên vừa đứng lên liền lén lùi về đứng sau lưng đồng nghiệp.
51 Cô cầm cái ly không biết nên làm gì tiếp theo, lần này cô thật sự chột dạ, bởi vì cái cô mới uống, là nước sôi. Chu Cần Du nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vương Tĩnh Kỳ, trong mắt tràn ngập vui vẻ, anh chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào dễ xấu hổ như vậy, nhìn cần cổ mảnh khảnh của cô dần đỏ lên, còn có xu hướng lan xuống dưới, ánh mắt anh chợt tối lại.
52 Triệu Vệ Quốc nghe Chu Cẩn Du nói xong, mặt mũi hắn tràn đầy vui mừng cười tươi roi rói. Hắn vốn tưởng rằng phó thị trưởng kính xong ly rượu này rồi đi ngay, hiện tại xem ý tứ của anh ta, có lẽ sẽ ở lại đây thêm một lúc nữa, đây thật sự là một chuyện vô cùng vô cùng vinh hạnh.
53 Trong lúc thư ký Lý đang suy nghĩ, Vương Tĩnh Kỳ ở bên kia xem như đã an ổn ngồi xuống, cô thấy cô và thị trưởng Chu này chắc chắc là khắc tinh, nơi nào có anh thì nơi đó cô liền bị mất mặt.
54 Thoáng chốc đã tới chủ nhật, từ sáng sớm thứ bảy Vương Tĩnh Kỳ đã chuẩn bị sẵn đồ để đến Trương gia nghe câu trả lời. Bà Vương thấy con gái tích cực như vậy cũng thấy yên tâm, hai tuần nay không biết đứa nhỏ này thế nào, có chút khác thường, cũng không thích tới Trương gia, làm cho bà có chút lo lắng.
55 “Tĩnh Kỳ, bác biết Trương gia thật sự có lỗi với cháu, bác thực sự xin lỗi cháu, nhưng cháu cũng thương lấy hai thân già này, tình hình nhà bác cháu cũng biết rồi đấy, nuôi Trương Dương ăn học đã rất tốn kém rồi, bây giờ Tiểu Phượng và Tiểu Mẫn đã lớn, nháy mắt sắp tới tuổi lấy chồng rồi, hai bác hiện đang lo lắng, trong nhà thì không có tiền, không thể lo đồ cưới cho chúng nó, làm chậm trễ chuyện tụi nó, bây giờ cháu còn muốn lấy tiền, bác lấy đâu ra đưa cháu, dù bác có đi bán máu cũng không gom được nhiều như vậy.
56 Thứ năm tại trường học, từ sáng sớm đã có người đến thông báo, thứ sáu thị trưởng Chu Cẩn Du sẽ tới trường để thanh tra. Nhà trường cực kỳ coi trọng chuyến đi thăm của lãnh đạo thành phố lần này.
57 Vốn dĩ từ nãy tới giờ thư ký Lý ngồi ghi chép không chớp mắt. Nhưng cảm nhận được ánh mắt nóng cháy hừng hực của bộ trưởng Trịnh, anh ta muốn coi nhẹ cũng khó.
58 Bên này vừa quyết định, tổ cấp ba bên kia liền nhận được thông tin, thị trưởng Chu một lát nữa sẽ tới dự giờ lớp thứ tư cấp ba. “Tiểu Vương, đừng khẩn trương quá, cố gắng giảng bài cho tốt, đây chính là cơ hội thể hiện bản thân đó.
59 Ngô Mật Nhi đứng trên bục giảng, nhìn xuống các lãnh đạo phía dưới, tim liền đập loạn nhịp, cực kỳ căng thẳng. Cảm giác căng thẳng khiến cho cô ta nói năng không lưu loát, phát âm bình thường rất rõ ràng mà bây giờ run run như cầy sấy.
60 Trường Nhất Trung có một đặc điểm, cơm trưa của giáo viên là cơm tự chọn, bình thường đều là bốn món ăn, một món canh, hai thịt hai rau phối hợp. Các thầy cô giáo đi ăn chỉ cần bỏ ra hai đồng mua phiếu cơm là được.
Thể loại: Ngôn Tình, Võng Du, Xuyên Không
Số chương: 50