Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng Chương 44: Chương 44
Chương trước: Chương 43: Chương 43
Vào đêm, không thể tìm cơ hội bồi Quận chúa ở yến tiệc, Diêu Trinh Như quyết định chủ ý muốn thông qua thủ đoạn khác trực tiếp leo lên trên người ý trung nhân, liền bắt đầu gọi thị nữ âm thầm chuẩn bị.
Đồng thời, Diêu phu nhân mời đoàn người Thanh Giang quận chúa đến nội viện ngồi vào ghế trên tham gia yến tiệc được trang trí xa hoa, tỳ nữ mặc tơ lụa nối đuôi đi ra, đang cầm khay chứa ly vàng ròng và các loại món ăn quý và lạ, để ở trước bàn, còn chưa chờ động đũa, lại có ca kỹ, vũ kỹ theo hầu.
Chỉ thấy tám nữ tữ tuổi trẻ chia làm hai hàng trước sau ngồi xuống, bốn người trước mặt chia ra ôm tỳ bà trong ngực, khèn, đàn tranh, dựng thẳng đàn Không tiến hành trình diễn, một hàng phía sau là tấu cái xập xõa, đánh nhịp và tiêu, sáo; ngoài ra còn có hai người đứng thẳng ca xướng, ba thiếu nữ mặc quần lụa mỏng nhẹ phẩy ống tay áo nhẹ nhàng tung bay. (đàn Không: loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây)
Có thể nói là điệu múa uyển chuyển, tiếng hát du dương, khúc nhạc động lòng người, nhưng vừa nghĩ tới chín vị tiểu nương tử như hoa như ngọc của Diêu gia kia đang như hổ rình mồi, vừa nghĩ tới tiền thính (phòng trước) cũng do gia kỹ duyên dáng mặn mà hầu hạ phu quân và đại ca uống rượu, Uyển Như liền cười không nổi, rượu ngon uống vào trong miệng cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Diêu phu nhân thấy vẻ mặt nàng khó coi, còn tưởng rằng là ghét bỏ phục vụ được không chu đáo, vội vàng nói bóng nói gió hỏi khẩu vị của Uyển Như hoặc có thích gì khác không.
"Tiểu cô nương đẹp thì đẹp thật, nhưng nếu lấy tài nghệ mà nói. . . . . ." Uyển Như chỉ vào ca kỹ bên dưới, lắc đầu cười một tiếng, trêu nói: "Chẳng lẽ là dấu những người tốt hơn để dành cho các khách quý cấp cao khác?"
Trong lòng nàng luôn suy nghĩ chuyện tiền sảnh, bất tri bất giác đã bật thốt ra khỏi miệng, mặc dù không tính là chỉ trích nhưng cũng khiến Diêu phu nhân có chút hối hận, quên vị này chính là người am hiểu âm luật, không chỉ có am hiểu còn có thể trình diễn trước trận đánh, mà Thanh Giang quận chúa đến Tiếu gia cũng đã gần ba mươi năm.
Mình chỉ gọi mấy tiểu cô nương tới trình diễn chút bài hát mềm mại nhẹ nhàng quả thật không quá thỏa đáng.
"Trong nhà cũng có vị đại nương sở trường về tỳ bà, nhưng dung mạo bà ấy bị hủy. . . . . ." Diêu phu nhân hơi khổ sở nói xong, uyển chuyển bày tỏ là đơn giản bà ta chỉ sợ bẩn mắt quý nhân mới không cho đối phương đi ra gặp người.
Ngay cả chiến trường cũng đi qua rồi, Thanh Giang quận chúa lại thấy không quen một vị nữ tữ bị lửa thiêu nửa gương mặt ư? Cũng không cho che mặt đã cho vị Tôn đại nương kia ôm tỳ bà Tứ Huyền dùng miếng khảy nhỏ đàn một khúc.
Khúc đàn mãnh liệt nương theo biến hóa của điệu múa người Hồ, khiến cho hai mắt của Thanh Giang quận chúa và Uyển Như tỏa sáng, Quận chúa cảm thấy thủ pháp “lướt”, “rung” của đại nương này rất thành thục, dường như có chút sâu xa với nghệ nhân Tào Bảo Nhi từ rất lâu trước kia.
Uyển Như thì đột nhiên nhớ tới người ở kiếp trước nói chuyện đồ cưới với mình cũng chính là người đánh tỳ bà bị Trương thị hủy dung.
Vị Tào đại nương này đúng là Tào Bảo Nhi, bởi vì bà am hiểu đàn tỳ bà được Tiên Bình Nhạc Quận Vương phi mua cho nữ nhi làm của hồi môn, lại bởi vì dung mạo, tính tình cũng không tệ mà được Trịnh Oánh chải tóc nạp cho nam chủ tử làm thiếp, không đợi được đến lúc thoát khỏi nô tịch đã bị chủ mẫu kế nhiệm bới móc cho phát mại.
Rồi sau đó, Tào Bối Nhi trằn trọc đi tới Tạ gia truyền thụ tài nghệ tỳ bà lúc này mới lại gặp phải tiểu chủ tử ngày xưa, báo cho nàng một chút chuyện cũ năm xưa.
Uyển Như thật sự không nghĩ tới, mình gả cho người khác rồi mà vẫn sẽ cùng xuất hiện cùng một nơi với Tào Bối Nhi người chưa đến bốn mươi tuổi mà hai tóc mai đã bạc.
Người này, phải tới tay. Nàng di chuyển con ngươi quyết định chủ ý này, chuẩn bị chờ sau khi Tiếu Dương trở lại hỏi hắn, xem ra nên nhiệt tình một chút chủ động tỏ vẻ có hứng thú với Tào Bối Nhi để Diêu gia tự động đưa ra, rồi sau đó lại nghĩ biện pháp mua chuộc bà.
Khi nữ quyến bên này nghe tỳ bà xem múa, tiệc rượu ở bên nam nhân cũng đang khí thế ngất trời.
Diêu phu nhân vì bọn họ an bài《Chà chi vũ》tráng kiện mà thướt tha, đồng phục, đạo cụ cùng với người tham gia múa đều gần như hoàn mỹ, hiển nhiên cũng không phải là loại nội viện nào có thể tùy tiện kiếm ra hay có thể sánh ngang được. (Chà chi vũ: giải thích cuối chương)
Chỉ thấy hai người thiếu nữ mặc la quần nhiều màu sắc nhẹ nhàng nhảy trong tiếng trống, đội mũ lộng lẫy của người Hồ các nàng cùng bắt đầu xoay tròn trong tiết tấu của nhịp trống, nhảy lên, hai cánh tay trắng noãn thỉnh thoảng giơ lên cao thỉnh thoảng buông xuống, ngón tay tung bay vẩy những cánh hoa trong tay lên không trung, các chuông bạc trên đai lưng theo mông các nàng đang đung đưa mà phát ra tiếng vang trong trẻo.
Trong lúc múa các nàng còn tìm cơ hội đối mắt với khách quý ở chỗ ngồi, liếc mắt đưa tình, rồi sau đó khom lưng thật sâu kết thúc điệu múa, cúi xuống như vậy lập tức lộ ra xuân quang trước ngực.
Diêu thứ sử âm thầm nhìn vòng quanh một vòng, lại phát hiện trên mặt ba vị khách cũng không có gì khác thường, có thể không biến sắc trước sắc đẹp như vậy, nếu không phải là Liễu Hạ Huệ thì cũng là ngụy quân tử?
Khách quan mà nói, ngược lại ông ta càng hi vọng đối phương là người ở vế sau, nếu không, không có khe hở làm mồi thì ruồi nhặng chích thế nào được?
Vì để cho ba vị thanh niên tài tuấn này say mê, thậm chí Diêu thứ sử dùng hết tất cả năng lực mời rượu, cho đến khi tiệc rượu này kéo dài đến giờ Dần (3-5h sáng), giờ mọi người chuẩn bị rời giường làm việc.
Uyển Như nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ gật, mở mắt vừa nhìn trời còn chưa sáng, tam lang cũng còn chưa trở lại, ngược lại nàng biết loại tiệc rượu này chơi suốt đêm rất thường gặp, bởi vì vấn đề tin tưởng và đã từng nói chuyện thân thiết với phu quân, vì vậy cũng không vội vàng hoang mang rối loạn cho người đi tìm hiểu Tiếu Dương đang làm gì.
Chỉ ngáp một cái, nói: "A Đường, ngươi đi tới chỗ rẽ trước tiểu viện này nghênh đón tam lang, đình viện Diêu gia này chín ngã tám rẽ thoạt nhìn đều giống nhau, đừng để hắn đi nhầm."
"Vâng. Nương tử yên tâm." Tiếu Đường nhẹ nhàng lôi kéo chăn đắp cho Uyển Như, nhỏ giọng hồi đápở bên tai nàng: "Thập Nhị, Thập Tam còn có hai thân vệ đều đi theo lang quân, sẽ không đi nhầm đâu ạ."
"Vậy thì tốt, còn có ca ca ta nữa, ngươi cũng coi chừng một chút." Lần này, Uyển Như không nâng mí mắt, nói xong xoay người lại ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Uyển Như cảm thấy trên người trầm xuống, một mùi rượu nồng nặc nhắm thắng vào trong miệng nàng, bị nghẹn làm nàng

Xem tiếp: Chương 45: Chương 45