21 Khai Thành là kinh đô của Triều Tiên Vương thị, nên được gọi là hoàng đô hoặc kinh thành.
Nơi đó là nhà của Vương, là nơi y sống và lớn lên.
Trong đầu Yam bỗng nhiên hiện lên hình ảnh khi Hồng Lân còn bé.
22 “Hồng Lân a, nơi này thật sự là rất đẹp, thật muốn mang nơi này cất giữ vào trong hoàng cung a” Vương cùng Yam chậm rãi kỵ mã trên thảo nguyên.
Yam mỉm cười nói: “Kia có vấn đề gì đâu.
23 Hai người lần này hoan hảo, hết sức điên cuồng. Vương quả thực có chút không thể thừa thụ nổi.
Nhưng y cũng không nghĩ lại lần nữa hôn mê trong lúc hoan ái, chuyện này đối với tự tôn cao ngạo của y mà nói thật không thể chấp nhận được, hơn nữa từ trước tới giờ y so với Hồng Lân càng cường đại, cho nên y tiếp tục cố gắng nâng cao tinh thần cùng Hồng Lân gắt gao dây dưa.
24 Buổi sáng tốt lành, bị Vương không khỏe phá hủy. Mấy tên Kiện Long Vệ tâm tình đều nặng nề.
Yam cũng thực lo lắng, ở tẩm thất hầu hạ Vương thay y phục, rửa mặt chải đầu xong, buồn thanh nói: “Điện hạ, chúng ta mau nhanh trở về kinh thành đi, thỉnh thái y cho ngài nhìn xem”
Vương không nói gì, chỉ thuận tay buộc lại đai lưng, nói: “Không cần khẩn trương như vậy.
25 Yam hơi sửng sốt, nói: “Nga”
Vương trầm mặc một lát, tựa hồ là đang đợi hắn nói chuyện, thấy hắn giống như không có gì muốn nói, nở nụ cười, mắt sáng rực lên.
26 “Điện hạ đâu?”
Vương hậu thật vất vả vượt qua trận khó chịu kia, thân thể không khòe, thật sự không thề bồi Vương dùng cơm, liền nghĩ muốn hướng Vương cáo lui.
27 “Hồng Lân đâu? Vẫn chưa tìm được sao?” Vương ở trong tẩm điện trầm mặt hỏi Hoàng nội cung.
Hoàng nội cung tinh tường cảm nhận được tâm tình của Vương không tốt.
28 Hồng Lân trước giờ tính cách ôn thuận, chưa bao giờ đối Vương vô lễ. Này đây chính là lần đầu tiên hắn ở trước mặt Vương biểu đạt rõ ràng bất mãn của chính mình, thậm chí còn dám cùng Vương đối chất.
29 Yam lén lút tiếp cận tẩm thất, bên trong một mảnh tối đen.
Hắn đợi đến nửa đêm, rốt cuộc xác định bên trong lặng yên không một tiếng động, tinh thần lực cùa Vương cũng an tĩnh xuống, mới len lén tiến vào.
30 Đảo mắt Vương hậu hoài dựng (mang thai) đã được năm tháng, theo bụng của nàng chậm rãi lớn lên, trong triều cao thấp cũng đều hết sức chú ý “tự tử” (con nối dòng) trưởng thành.
31 Yam thấy Vương thật sự là phiền muộn, trong lòng cũng biết tuy rằng ngày đó Vương nói rất thoải mái, nhưng tại đây thời đại phong kiến cổ đại khoa học kỹ thuật lạc hậu, nam nhân hoài dựng vẫn là một chuyện quá mức không thể tưởng tượng được, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng như vậy?
Yam kỳ thật vẫn thực khó xử, không biết nên như thế nào giải thích với Vương mới hảo.
32 Vương đối chuyện hài tử nhận nhanh như vậy, có chút ngoài dự kiến của Yam. Tuy rằng hai người từng nói qua chuyện này rất nhiều lần, Vương vẫn tỏ vẻ nếu là thật hội thập phần vui sướng.
33 “Nhanh như vậy?” Len vừa ngạc nhiên lại hoan hỉ, lập tức khởi động chức năng tìm kiếm, sau một lúc lâu, có chút kinh ngạc nói: “Sao lại thế? Một nửa khác của ngươi lại là nam tính?”
“Đúng vậy”
“Vì cái gì không tuyển chọn nữ tính?”
“Không có gặp được người thích hợp.
34 Hai người đối hài tử tương lai tràn ngập chờ mong, đề tài cũng liền xoay quanh nó.
Yam bằng vào tinh thần lực cảm ứng, đã ẩn ẩn phát hiện đó là một nam hài, cho nên nói chuyện tự nhiên là đem chuyện của nam hài tử mà nói.
35 Hắn một bên sắp xếp lại tư liệu, một bên trở lại tẩm cung, gặp Vương đang ngồi ở trước gương, thấy hắn tiến vào, lập tức mặt giãn ra ôn nhu cười.
Yam cảm thấy tâm tình của y tốt lắm, hỏi: “Điện hạ, có chuyện gì hảo sao?”
Vương vừa mới xác định chính mình không có tiều tụy giống như Vương hậu, hơn nữa càng cảm giác tinh thần khí bản thân cũng không tồi, cho nên tâm tình hảo, đối Hồng Lân vẫy tay, nói: “Hồng Lân a, ngươi lại đây”
Yam thuận theo ngồi xuống bên người y, khóe miệng gợi lên nhìn y.
36 “Len, thế nào? Các giáo sư nói như thế nào?” Yam liên lạc với căn cứ, khẩn cấp nói.
Len đem kết quả sau khi nghiên cứu của các giáo sư chuyển cho hắn: “Các giáo sự trải qua nghiên cứu, phát hiện tử tự của ngươi cùng Vương Kì quả thật có khuynh hướng thân thể nhân loại, này có thể là do không gian ngươi đến vẫn còn trong thời đại dùng thân thể sinh sản của cấp thấp nhân loại, cho nên phải tuân thủ quy tắc ở đó”
“Nếu nói vậy, điện hạ…Vương Kì phải dựa vào tự thân nhục thể (xác thịt) để sinh dục sao?”
“Theo lý luận thì là như vậy”
“Nhưng y là nam tính a” Yam vẫn luôn lo lắng vấn đề này, nhíu mày nói: “Hiện tại khoa học kỹ thuật không đủ phát triển, không có tử cung nhân tạo gây giống, không có sinh vật dịch trị liệu, thậm chí không có cái kia…cái kia tối cổ xưa phương pháp phẩu phúc sản (sinh mổ).
37 Phác Thắng Cơ rốt cuộc yên lòng, nói: “Nếu Hồng Tổng quản đã nói vậy, như thế chúng ta liền ước hẹn giờ ngọ ngày mai, gặp tại giáo trường”
“Tốt. Ta đi đây” Yam nói xong cũng không quay đầu lại thi nhiên rời đi.
38 “Người đâu?” Nhìn thấy đại sảnh trống rỗng, Vương nghi hoặc nói.
Bình thường lúc này mọi người không phải là ở trong này thương nghị, hoặc là nói chuyện phiếm, nghỉ ngơi sao? Như thế nào hôm nay thế nhưng một người cũng không có?
Hoàng nội cung cũng rất kỳ quái, nói: “Điện hạ, nô tài đi tìm người hỏi một chút”
Vương gật gật đầu.
39 Yam vội vàng đỡ y lên giường nằm, triển khai tinh thần lực thăm dò, không được thai nhi đáp lại, trong lòng không khỏi lạc đăng (hoảng sợ) một chút.
“Điện hạ, ta đi truyền thái y, ngươi kiên nhẫn một chút”
Hắn hoảng hoảng trương trương chạy ra, đối Hoàng nội cung thấp giọng phân phó: “Điện hạ thân thể không thoải mái, có thể là động thai khí, ngươi mau đi truyền Vương thái y, đừng kinh động người khác”
Hoàng nội cung cả kinh, lập tức đáp ứng, xoay người tự mình đi truyền người.
40 Cảnh tượng này giống như rất quen a.
Yam nhớ tới nội dung vở kịch khi bắt đầu cũng là tình cảnh như vậy. Lúc ấy Vương hậu cũng là bởi vị Vương bị nhiễm chút phong hàn, tự mình mang thuốc đến cho y.