Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Soán Đường Chương 7: Tâm Sự.

Chương trước: Chương 6: Đánh Lý Đức Vũ



Soán Đường

Tác giả: Canh Tân

Quyển 4

Chương 7: Tâm sự.

Nhóm dịch black

Nguồn: Vipvandan.vn

Sưu Tầm:

Trưởng Tôn Vô Cấu cũng được, Bùi Thúy Vân cũng thế, kể cả Đóa Đóa.

Ngôn Khánh rất thích các nàng.

Nhưng đa phần thời điểm, hắn ưa thích chỉ là một cảm giác của trưởng bối thương yêu vãn bối, ví dụ như Trưởng Tôn Vô Cấu, nha đầu này thỉnh cầu gì, Trịnh Ngôn Khánh chưa bao giờ từ chối.

Ngôn Khánh ở chung một chỗ với cô cô, có rất nhiều điều có thể trao đổi.

Nhưng hắn lại sợ hắn ở chung với cô cô lại để lộ sơ hở, vì cô cô của hắn rất thông minh.

Lúc nãy Lý Đức Vũ khiêu khích thực sự đã chọc giận Trịnh Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh không phải là một con người độc ác, hắn mặc dù giết người nhưng đại đa số thời điểm đều là bất đắc dĩ. Đây là lần đầu tiên sau năm năm hắn chủ động giết người, tâm tư thật giống lúc Bùi An khi nhục Đóa Đóa.

Mặc dù Bùi Thục Anh là trưởng bối của hắn.

Nhưng cảm giác khi thấy Bùi Thục Anh sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy lại khiến người ta rất đau lòng.

Năm năm trước, Đóa Đóa cũng đã từng trải qua vẻ tuyệt vọng này, Trịnh Ngôn Khánh lúc đó cũng giết người đầu tiên.

Còn lần này hắn quyết ý muốn giết Lý Đức Vũ vì câu nói sau cùng của hắn Trịnh Ngôn Khánh không thể nào tiếp nhận được.

Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh không chỉ một lần nói với mình, ta và cô cô không có quan hệ tình yêu.

Nhưng dường như cách thức tự thôi miên này không có tác dụng gì với hắn.

Nếu đổi là người khác hắn có hành xử như vậy không? Chỉ sợ là không, sự căm ghét của hắn với Lý Đức Vũ có phần ghen tị trong đó.

Đúng lúc này có tiếng của Tiểu Niệm vang lên:

- Thiếu gia, thiếu gia ở bên trong cả đêm rồi nếu không ra chỉ sợ bị bệnh mất.

Tiểu Niệm ở bên ngoài nhu hòa nhắc nhở.

Trịnh Ngôn Khánh đáp ứng, hắn từ từ đứng lên khỏi buồng tắm, lau khô người rồi mặc một bộ y phục khác vào.

- Thiếu gia, thiếu gia không có chuyện gì chứ?

Mao Tiểu Niệm quan tâm cất tiếng hỏi.

- Ta không sao đâu.

Trịnh Ngôn Khánh gật nhẹ đầu, từ từ trở về chỗ của mình.

Hai con chó ngao tựa hồ đã thích ứng với hoàn cảnh, phủ phục trên chăn nệm mà chợp mắt lại.

Ngôn Khánh đi vào nhà, hai con chó ngao cũng không mở mắt ra.

Bởi vì chúng đã quen thuộc tiếng bước chân của Trịnh Ngôn Khánh. Nếu là người khác cỉ sợ đã mở to mắt ra.

Trịnh Ngôn Khánh ghé vào cửa sổ, ngơ ngác nhìn hồ nước đang gợn sóng.

Cùng lúc này ở một tiểu lâu phía bắc Lạc Thủy, Bùi Thục Anh cũng ngồi bên cạnh cửa sổ, cánh tay như sen trắng đặt lên bệ cửa sổ, cằm dựa vào đó, hồi lâu si ngốc không nhúc nhích... Lư hương ở trong lầu nhỏ tỏa ra từng mùi thơm, dạo này muỗi rất nhiều, mùi hương này rất nhu hòa có bổ ích với cơ thể nhưng lại là thứ trí mạng với những con muỗi.

Phản ứng thân thể của Ngôn Khánh lúc ban ngày, làm sao có thể giấu diếm được nàng.

Lúc đầu Bùi Thục Anh có hơi tức giận nhưng khi nàng ngã vào trong ngực của Trịnh Ngôn Khánh thì tức giận không còn thấy đâu, mà chuyển biến thành một loại hưng phấn, thân thể không tự giác mà nóng lên, vừa nghĩ tới cái vật nóng bỏng và cứng rắn kia, trái tim của Bùi Thục Anh lạ không ngừng nhảy loạn.

Tuy về sau Bùi Thục Anh đã tỉnh lại, ngồi vững xuống ghế nhưng trong lòng vẫn kinh hoàng không dứt.

Ngôn Khánh vô lễ làm nàng tức giận.

Nhưng trong sự tức giận lại mang đến một sự hưng phấn, điều này khiến cho nàng cảm thấy là tội ác.

Nàng là trưởng bối của Bùi Thúy Vân, mà Ngôn Khánh lại là tình nhân của nàng ta, nói cách khác, Trịnh Ngôn Khánh nhỏ hơn Bùi Thục Anh hơn mười tuổi, nàng sở dĩ chú ý tới Trịnh Ngôn Khánh có xuất phát từ sự quan tâm của trưởng bối tới vãn bối.

Nếu như Trịnh Ngôn Khánh không phải là tình nhân của Bùi Thúy Vân, thì Bùi Thục Anh cũng mặc kệ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Bùi Thục Anh cùng Trịnh Ngôn Khánh tiếp xúc thân mật với nhau, tình cảm dần trở nên biến hóa.

Bùi Thục Anh vẫn cho rằng nàng thích Trịnh Ngôn Khánh chỉ là một loại yêu mến mẫu thân mà thôi.

Nhớ năm đó nàng thành thân không lâu, Lý Đức Vũ bị đày đi Lĩnh Nam, Bùi Thục Anh vô cùng cô đơn. Ngày đó nàng ôm Ngôn Khánh ngủ say trong gian nhà gỗ, cũng không có nhiều phản ứng, nhưng ngẫm lại, rung động hôm đó quả thực....

Nghĩ tới đây suy nghĩ của Bùi Thục Anh liền trở nên rối loạn.

Theo bản năng, nàng biết rằng mình không nên nghĩ ngợi lung tung.

Nhưng nàng không đành lòng cũng không muốn... tiểu nam nhân kia mang tới cho nàng một cảm thụ vô cùng kỳ diệu, kỳ diệu đến mức Bùi Thục Anh khó có thể kìm chế.

Cho tới khi Trịnh Ngôn Khánh bị tao ngộ cướp giết, bản thân bị trọng thương, nàng lập tức tiến tới Yển Sư. Hôm nay nghe Lý Đức Vũ chửi bới mình, nàng bắt đầu dao động.

Sắc mặt của nàng lúc đó trở nên tái nhợt.

Nhưng thực tế nàng không có cảm giác xấu hổ, tiểu nam nhân kia tương lai có thể là phu quân chất nhi của mình, nàng làm sao có thể thích hắn?

Bùi Thục Anh rất rõ nàng muốn không nghĩ tới nữa, nhưng lại không làm được.

Hít một hơi thật sâu nàng đứng dậy.

Trịnh Ngôn Khánh cả đêm ngủ say, chìm trong mộng đẹp, đến khi ngủ dậy hắn phát hiện ra đũng quần mình có chất gì đó dinh dính khiến hắn cả kinh.

Hắn không ngờ đã xuất tinh trong mơ.

Trong lòng hắn càng cảm thấy thẹn thùng, lúc này trời tờ mờ sáng, hắn vội cởi quần lót, thay một chiếc khác.

Thật giống như một tiểu nam sinh, lén lút cầm quần lót đi ra khỏi phòng mình.

Ở một chỗ hẻo lánh mà vứt đi.

Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy trống trải.

Kiếp trước hắn không phải là một người háo sắc, đặc biệt là sau khi làm quan hắn càng hi vọng có thể thăng tiến nên đối với phương diện này càng trở nên nghiêm khắc, dĩ nhiên có dịp chơi bời cũng không phải là không có nhưng đại đa số thời điểm hắn đều giữ nguyên tắc của mình.

Nhưng bây giờ, Ngôn Khánh cảm thấy mình đã phạm vào tội ác.

Bởi vì trong mộng của hắn, người cùng hắn lại chính là cô cô mà hắn một mực quan tâm, bảo vệ mình, điều này khiến hắn rất lo lắng, cho dù chỉ là nằm mơ, cũng khiến cho hắn cảm thấy tội ác.

Kỳ thật cũng không trách được hắn.

Thân thể của hắn đã tiến tới thời kỳ sinh trưởng, bốn năm nay bất kể mưa gió hắn đều luyện dẫn đạo thuật, khiến cho thân thể phát dục, so với những đám bạn cùng lứa thì đã trưởng thành sớm hơn.

Cho nên vấn đề sinh lý thay đổi cũng là điều bình thường.

Mấu chốt chính là đối tượng mà hắn muốn thật sự là cấm kỵ.

Hừng đông sáng hôm sau, Từ Thế Tích cùng với Vương Chính đi tới Trịnh phủ.

Ngôn Khánh không ở Trúc viên nữa, hai người bọn họ cũng không ở đó.

Vốn Trịnh Thế An cũng có ý định đưa vợ chồng Mao Vượng về đây.

Nhưng vợ chồng Mao Vượng đã từng ở trong tòa phủ đệ này mà bị đánh gãy chân, không biết là trong lòng bọn họ có áp lực hay là ở trúc viên đã thành thói quen mà không muốn qua bên này.

Trịnh Thế An cũng không ép buộc.

Dù sao bên Trúc viên cũng cần phải có người coi sóc.

Loading...

Xem tiếp: Chương 8: Trưởng Tôn Thịnh Cho Mời.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 34


Phiêu Phong Kiếm Vũ

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 42



Hương Hàn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Em Chờ Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 25