21 Lúc bấy giờ, người tôi vẫn cứ run run không thể nào kiểm soát được, cái cảm giác hồi hộp xen lẫn sự sợ hãi cũng bao trùm tâm trí tôi lúc nào không hay.
22 Sau một hồi lâu nghỉ ngơi trong căn phòng bệnh số 6, cả ba người tiếp tục ra khỏi đó, men theo hành lang bệnh viện, lúc này tôi mới thấy lẻ bóng một vài bệnh nhân đang ngồi trên ghế đá, tôi có đến hỏi họ rằng có nghe thấy âm thanh hay nhìn thấy điều gì bất thường không? Hầu như tất cả đều trả lời rất bình thường, tưởng chừng như họ chẳng hề nghe được âm thanh hỗn loạn nào mà khi nãy tôi, thầy Lâm và cô Bối phải chật vật trong căn phòng bệnh số 6 kia.
23 - Bối à! Qua bên này xem giúp anh cái này có được không?
- Dạ được! Để em qua xem.
Tiếng thầy Lâm gọi cô Bối ở gần đó làm tôi tò mò cất lời:
- Có gì lạ sao thưa thầy?
Thầy Lâm lúc này mới đáp:
- Cậu có muốn qua đây xem không? Chắc cậu sẽ ngạc nhiên lắm đấy cậu Trung!
Thầy Lâm vừa dứt lời là tôi cũng nhanh chóng bước đến chỗ của thầy để nhìn cho rõ.
24 Từ khi bước vào bệnh viện Kim Hồng cho đến giờ cũng đã quá mấy tiếng đồng hồ, giờ này trong nhà xác cực kì lạnh, phần vì trời đêm và một phần nữa là trong nhà xác thường xuyên bật máy lạnh ở mức cao hơn bình thường một chút để giữ xác được lâu hơn, chờ người thân đến nhận xác về.
25 "rầm rầm rầm"
Bên ngoài, tôi đập cửa hối hả và liên tục gọi tên cô Bối nhưng bên trong chẳng còn nghe được âm thanh nào cả, tất cả như biến mất hoàn toàn.
26 Cố gắng ghì chặt tấm lưới xuống, tôi và thầy Lâm quấn quanh người cô Bối rồi tiếp tục trói cô ấy trên một chiếc ghế, tiếng la hét ầm ĩ cả căn phòng, cô ta vẫn cố vùng vẫy không ngừng để thoát ra khỏi đó, lúc bấy giờ khi mà phải trực tiếp đối diện với cô Bối ở khoảng cách gần như thế, tôi mới cảm nhận được mùi tanh tưởi khó hiểu phát ra từ trong người của cô ta, nó nồng nặc đến lạ kỳ.
27 "Cót két"
Cánh cửa phòng từ từ mở ra, hé lộ ra khỏi cửa là thanh pháp bảo mà thầy Lâm đang cầm trên tay, ông ta đảo mắt nhìn quanh khắp cả dãy hành lang bệnh viện tối mịt, tôi cõng cô Bối Bối theo sau chẳng dám rời nửa bước.
28 Càng ở đây lâu tôi càng không thể nào phân định được đâu là thực và đâu là ảo giác nữa, bởi chuyện cái xác cùng với cái đầu người đầy máu me bay lơ lửng vừa rồi đã làm tôi hoang mang tột cùng, nó khiến tôi phải suy nghĩ lại một số điều ở thế giới tâm linh mà tôi từng biết.
29 Đứng suy nghĩ một hồi lâu, tôi mới bất ngờ khi nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động, những tiếng bước chân gõ từng bước một trên nền gạch làm tim tôi đập thình thịch không ngừng, tôi cứng đờ ra chẳng thể nào nhấc chân lên được thì liền ngay sau đó tôi thấy Trương đứng cạnh tôi.
30 “Chạy”
Trong đầu tôi giờ chỉ biết mỗi một điều thôi, cứ chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng, chạy thoát ra khỏi cái bệnh viện khốn kiếp đó, nhưng thật lạ là bản thân tôi lại không biết được mình nên chạy đi đâu, nơi đó chẳng phải là thế giới thực tại, cũng chẳng phải là một chốn địa ngục giống như trong những cuốn tiểu thuyết tâm linh mà tôi từng đọc.
31 Tôi đã sốc khi biết được cái sự thật khủng khiếp đó, Hương đã có thai, nhưng mà sự thật về cái chết của Hương và cả đứa con trong bụng như thế nào? Tôi vẫn còn mơ hồ về những suy nghĩ đó.
32 Sau khi đã biết được chân tướng của toàn bộ sự việc, tôi vẫn không thể nào tin được vào mắt mình, làn khói mờ ảo một lần nữa lại xóa nhòa đi những hình ảnh trước mắt tôi, nó trở lại là một cái sân thượng của bệnh viện, bầu trời gió thổi lòng lọng, những đám mây đây cứ xoay thành vòng tròn bao quanh trên đỉnh đầu, nhìn lại chiếc đồng hồ đeo tay, tôi vẫn thấy nó đi ngược, nền gạch cũ kĩ đã đóng rêu lưa thưa vài chỗ, nó khiến cho mặt đất càng trơn trượt khó đi.
33 Đứng do dự một hồi lâu, tôi bắt đầu thấy cả thân người mình tê dại, lần cuối tôi quay mặt lại nhìn thầy Lâm, ông ta vẫn giữ nguyên tư thế mà thủ ấn chú.
34 Nói rồi, ông ta liền lấy trong túi đồ nghề ra một cái hình nhân bằng rơm, dán lên đó một lá bùa nhìn cũng hao hao giống với những thứ đang quấn quanh cái xác đứa bé.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không, Truyện Teen
Số chương: 27
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 9