41 Tôi mơ hồ nghe được có tiếng người nói chuyện, tri giác chậm rãi trở lại, cổ tay rất đau, cái gáy càng đau đớn hơn, cứ y như là bị nứt ra rồi vậy.
“Hàng lần này không tệ, nhóm máu B, thân thể khỏe mạnh, tim gan thận đều có thể dùng, không giống thằng quỷ nhỏ hôm nay, vậy mà lại bị viêm gan…” Một thanh âm thô lỗ vang lên.
42 Những người đó tản ra để tìm chúng tôi. Tôi lén chạy ra ngoài, đứa bé đã được tôi giấu trong chồng giấy chất cao ở cạnh hành lang. Nếu có thể đánh ngất một tên trong số đó rồi lấy được điện thoại của hắn hẳn là có thể liên hệ với bên ngoài.
43 Tiếng súng vang lên gần như xé rách màng nhĩ, nhưng viên đạn cũng không bắn trúng tôi. Người đàn ông áo đen bị vặn gãy cổ tay thét lớn đầy thảm thiết.
44 Đối mặt với từng bước tiến của loài người, chúng nó cũng chỉ có thể không ngừng nhượng bộ.
————
“Em nói muốn bái sư học đạo?”
Tôi cực kỳ nịnh nọt mà chạy tới chạy lui pha trà cho Phong Khinh Vân, còn mát xa vai cho hắn, “Đúng đúng, xét địa vị của anh tại công hội, giúp tôi giới thiệu vài vị sư phụ chắc cũng dễ thôi mà đúng không?”
“A…”
A cái gì mà a, có chuyện nhờ một chút là hắn lại làm ra cái bộ dạng đáng ghét này.
45 Tôi còn đang ủ rũ, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nhạc. Rất nhiều khách trên thuyền đều chạy qua chỗ bên này để xem cho rõ. Bờ sông bên kia rất náo nhiệt, có thể nhìn thấy được một chiếc thuyền hoa đỏ thẫm neo đậu trước một căn nhà lầu mang phong cách cổ ở ngay bến đò.
46 Đứng tại bến đò quấn đầy dây leo, tôi gọi điện thoại cho hà bá chuyên chở trên sông, có một giọng nữ bằng điện tử tiếp máy, tôi nói ra vị trí của mình, giọng nữ nói rất nhanh sẽ có thuyền tới đón.
47 “Ha ha… Quấy rầy mấy người rồi…” Tôi xấu hổ chui từ dưới gầm bàn ra, cố ý tới gần Tạ Tất An, “Tôi đang tìm đồ… cho nên…”
“A… Tìm đồ sao?” Nhìn ánh mắt Phạm Vô Mệnh, lòng tôi lập tức nảy lên cảm giác không lành.
48 “Cô ấy không sao cả… Tạm thời là vậy. ” Phong Khinh Vân nói có chút không rõ ràng, “Hôm qua cô bé làm nhiệm vụ, bị mất hồn. ”
Trần gia ngoại trừ làm người hòa giải, còn một sở trường nữa là dẫn hồn.
49 Giọng nữ đậm chất địa phương, thong thả uyển chuyển, nhưng lại được truyền đến từ một nơi tối tăm mịt mờ, thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Tôi cùng Phong Lôi Tốn liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng chạy về phía phát ra tiếng chuông.
50 Đêm hôm ấy tôi gọi điện nhờ lão Trương tới đây. Có lẽ vì giọng tôi mang theo lo lắng cùng tiếng nghẹn ngào nức nở, hắn liền lập tức chạy tới. Hắn dùng một nhành liễu thấm nước sạch quét qua một lần trong phòng, lại đốt bùa cho tôi và anh họ uống, rồi còn bày trận pháp gì đó, sau đó lại đặt một cái bể cá thủy tinh chứa nước muối ở trước cửa nhà, nói nếu thấy nước đục thì nhất định phải thay nước.