21 Úy Ương treo xong quần áo đã thấy Đồng Đồng lăn qua lăn lại giống con nhộng, đầu tóc rối tung, chiếc váy công chúa tốc lên tận lưng, lộ ra quần lót hoạt hình đáng yêu và hai cái chân trắng trắng mềm mềm.
22
Mặc xong đồ ngủ, Đồng Đồng thảnh thơi nằm trên giường, trong khi Úy Ương dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét về phòng tắm.
"Rào rào. . . " Tiếng nước chảy lập tức vang lên, Đồng Đồng lăn qua lăn lại, che miệng cười.
23 Đồng Đồng vốn không biết Úy Ương bị phát hiện, cho đến hôm sau, khi cả nhà đang ăn sáng, Úy gia gia tức giận đến thổi râu trừng mắt, muốn đến nơi huấn luyện xem thế nào, nói Úy Ương không có tiền đồ, không biết làm cái gì mà chạy trốn ra ngoài, đã thế lại còn bị bắt, quá vô dụng! Sao ông có thể dạy dỗ ra một đứa cháu vô dụng như thế.
24
Úy Ương rất khác lần cuối Đồng Đồng nhìn thấy anh.
Vóc người cao thêm nhưng vẫn khôi ngô như trước, da đen hơn một chút, gương mặt càng thêm cứng cỏi, anh không còn là thiếu niên năm xưa nữa, bây giờ đã trở thành một người đàn ông thực thụ, cả người toát lên hơi thở nam tính, mang đến cảm giác áp bách cho người khác, khí thế cũng lớn hơn.
25 Úy Ương nói được làm được, trở về thực sự không đi xa nữa. Đồng Đồng đối với chuyện này có chút khó hiểu, so với kiếp trước thì ngắn hơn rất nhiều nha.
26 "Bé?!" Úy Ương bị dọa sợ, ở quân đội dù phải tiếp nhận huấn luyện cứng như sắt thép anh cũng bất vi sở động, vậy mà giờ đây lại lộ ra vẻ mặt kinh hãi, Đồng Đồng vừa đau vừa buồn cười.
27
"Đợi một chút, em sắp xong rồi!" Đồng Đồng lấy dũng khí xoay người ra cửa hô to một tiếng, sau đó tiếp tục đem mặt dán vào lòng bàn tay.
Nhịp tim trong lòng ngực tăng cao, thật là mất mặt.
28
Úy Ương quả nhiên nói được làm được, từ ngày thứ hai, Đồng Đồng không cần tham gia giờ tự học nữa.
Trong lớp tồn tại một vài học sinh có ý kiến, thế nhưng chủ nhiệm chỉ đơn giản nói một câu "Nếu có thể bảo đảm bản thân lọt Top 10 thì tôi cho phép các em nghỉ" là có thể bịt miệng.
29
"Bé. " Đồng Đống gật đầu, đưa tay ôm cô vào lòng che chở, ngón tay vuốt nhẹ lên gò má cô rồi lạnh mặt nhìn ra phía sau.
Ánh mắt anh sắc bén đến mức không ai dám mở miệng, ngay cả Lục Tiểu Lâm vô pháp vô thiên hung hăng như cọp mẹ cũng không hó hé một chữ.
30 Sáng hôm sau, Đồng Đồng vừa mở cửa xuống xe đã bị Úy Ương kéo trở lại đòi hôn tạm biệt, xấu xa cắn lên má cô, không đau nhưng vẫn để lại dấu răng mờ mờ.
31 Nghe được lời của Úy Ương, Đồng Đồng không nói gì được nữa. Cô chui sát vào ngực anh, hai tiểu móng vuốt cầm lấy cổ áo tây trang, cọ cọ hồi lâu mới nói: ".
32
. . Lục Tiểu Lâm hơi đau đầu, cô có thể làm được không?
Đồng Đồng thấy Lục Tiểu Lâm đang dao động thì tiếp tục thúc ép: "Lẽ nào cậu không thích anh mình?"
Lục Tiểu Lâm đương nhiên phản bác: "Sao có thể như vậy!" Có quỷ mới không thích, thực ra cô vừa thấy nam thần đã nhất kiến chung tình, nếu như mỗi ngày có thể gặp nhau, cho dù bị xem là mặt dày cô cũng muốn thử.
33
Lục Tiểu Lâm bất đắc dĩ nhìn Đồng Đồng: Không phải cô không muốn trấn tĩnh mạnh mẽ, nhưng nhìn gương mặt của nam thần thì quân lính mạnh mẽ đã chạy hết rồi!
Đồng Đồng trừng mắt nửa ngày chỉ hận rèn sắt không thành thép, quên đi.
34
". . . " Đồng Đồng không thể phản đối, tròng mắt nhìn tới nhìn lui không dám đối mặt với Úy Ương.
Cuối cùng là anh cứng rắn quay mặt cô lại, quan sát tỉ mỉ một phen: "Liên quan đến bạn học kia của em?"
Vừa dứt lới, Đồng Đồng kinh hoàng lấy tay che ngực, chẳng lẽ anh biết thuật đọc tâm?
Úy Ương cười, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: "Trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt, không phải mình anh đâu, Đồng Đống chắc cũng biết rồi, chỉ là anh em không nói thôi.
35 Đồng Đồng bị ép hôn má Đồng Đống và Úy Ương trước bao nhiêu người mới có thể xuống xe, hơn nữa vì bĩu môi không tình nguyện mà được Đồng Đống lão đại ban tặng cho cái bóp mũi trừng phạt.
36
Nghỉ hè đúng hạn thì đến, Đồng Đống hết lòng tuân thủ lời hứa sẽ dạy kèm cho Lục Tiểu Lâm, thứ ba, thứ năm mỗi ngày hai tiếng.
Đồng Đồng cũng không nối dây tơ hồng cho Đồng Đống nữa, tất cả đều thuận theo tự nhiên, bởi vì cô không học bù nhưng vẫn bận rộn nha.
37
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng, Đồng Đồng lầu bầu, giơ tay sờ soạng lung tung: "Anh Úy Ương. . . nắng chói quá. . . "
Đồng Đồng giật mình mở mắt, nhìn xung quanh rồi chạm vào chiếc gối đã sớm lạnh tanh, nếu như không có vết hằn thì cô thực sự hoài nghi có thật hôm qua anh đã đến đây không.
38
Cái gì mà muốn dạo chơi ngoại thành, căn bản đều là bốc phét. Đồng Đồng chưa ngồi được bao lâu đã ngủ gà ngủ gật.
Gần đến chỗ Khổng gia, ông Đồng đánh thức cô, vẻ mặt ngơ ngác buồn ngủ khiến cho Đồng Đống không thể không đưa tay nhéo mũi cô: "Con nhóc lười biếng này, dậy mau!"
Đêm qua cô ngủ nhiều nhất, vậy mà giờ vẫn ngủ được.
39
Ông cụ Khổng càng nói càng hăng, chưa từng nghĩ đến bản thân sai như thế nào, chỉ một lòng chỉ trích người khác.
Con trai có tiền đồ không thể kiểm soát trong tay, ông cụ Khổng mượn Đồng Đồng tuôn ra hết bất mãn trong lòng.
40
Hai người cùng nhau nhìn thiếu niên kia, trong đầu không còn lời nào để nói. Đồng Đống đã thi đại học, Đồng Đồng năm sau thi, hiển nhiên cả hai đều biết thiếu một vài điểm đã không đơn giản, huống chi là một trăm sáu mươi?
Nói giỡn cũng phải biết chừng mực thôi chứ! Muốn nhà cô giúp? Sao có thể không biết xấu hổ như thế!
Trường học đâu phải nhà cô mở, muốn cho ai vào thì vào sao?
Lời cự tuyệt, vẫn là để ông Đồng nói đi.