41 “Thẩm Trung Hoa là người không giữ chữ tín, hơn nữa lại tham lam vô liêm sỉ,” Giang Ninh nhìn về phía Tần Phi, ngữ khí khá bất đắc dĩ nói, “Hiện tại hai người đã ký kết hợp đồng, có hiệu lực pháp luật, anh nhất định phải đề phòng lão.
42
Đối với chuyện này, Tần Phi cùng Tiếu Cẩn vẫn bất đồng ý kiến.
Tiếu Cẩn mấy lần biểu thị, không hi vọng Tần Phi nhúng tay vào, chính anh có thể giải quyết.
43
Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Phi bị Giang Ninh đáng thức, mở mắt ra nhìn chăm chú đồng hồ đeo tay để trên đầu giường, còn chưa tới 6 giờ.
“Dậy sớm một chút, tôi muốn đi Bát Bảo Sơn.
44
Tần Phi ở trên bục đọc diễn văn xong, đi xuống đài, về đến khu vực mình đứng liền dừng lại.
Bởi vì thân phận Tần lão gia tương đối phức tạp, cuộc đời trải qua quá nhiều sóng gió, vì lẽ đó thời gian lễ truy điệu không ngắn, phía sau còn có dòng người chiêm ngưỡng dung nhan người chết lần cuối cùng trước khi hạ táng.
45
Tin nhắn gửi đi vài giây, liền nhận được tin từ Giang Ninh: Anh ở đâu?
Tần Phi liếc mắt muốn tắt máy, tiếp đó lại nhận thêm một tin: Chúng ta nói chuyện, được không?
Tần Phi nhìn chăm chú vài chữ trên màn hình.
46
Tần Phi sửng sốt, quay mặt nhìn về phía Giang Ninh, “Cái gì?”
Giang Ninh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn sao trời, trong thanh âm có chút khàn khàn, “Anh sớm đã không còn nhớ rõ rồi, thế nhưng tôi mãi mãi không quên, ngày đó thay đổi cả cuộc đời tôi.
47
“Chán ghét……” Giang Ninh lặp lại hai chữ này, như rơi vào trầm tư, qua vài giây sau, cậu chậm rãi từ trên ghế đứng lên, đứng đối diện Tần Phi, nhìn chăm chú Tần Phi, cười lạnh, “Anh chán ghét ư? Lúc này mới là bao lâu, anh liền chán ghét, tôi từ sáu tuổi cho đến hiện tại, mười bốn năm, mỗi ngày đều chìm trong nỗi thống khổ khi mất đi cha mẹ, Thẩm Trung Hoa và Tiếu Cẩn mang đến sự dày vò trong lòng tôi, tôi còn không chán ghét, sao anh có thể chán ghét cho được?!!”
Tần Phi yên lặng dời ánh mắt đi, lời nói này là thật lòng, anh vẫn không muốn cùng Giang Ninh trở mặt, nhưng sự tình đã đến mức độ này, chân tướng đã rõ ràng, hai người bọn họ tuyệt đối không thể ở cùng nhau, Giang Ninh là người cả đời này anh dành tình cảm sâu đậm nhất, coi như hai người có đi đến điểm kết thúc, anh cũng hi vọng mình tỉnh táo xử lý, vì lẽ đó anh từ đầu đến cuối đều nhẫn nại, ép buộc chính mình không cần nổi giận.
48
Giang Ninh thấy Tần Phi lo lắng đứng yên bất động, an vị đến trước bàn ăn, múc cháo vào trong chén, chính mình uống một hớp làm mẫu, “Sao vậy? Lẽ nào sợ tôi hạ độc anh ư?”
Tần Phi vừa nhìn dáng vẻ Giang Ninh, trong thâm tâm nói: Nó nói đúng, lão tử sợ cậu hạ độc.
49 Giang Ninh đến ở cùng anh em nhà họ Bạch, Bạch Soái không coi cậu như người ngoài, chăm sóc sinh hoạt có thể nói là tỉ mỉ chu đáo. Trước đây ở cùng một chỗ với Tần Phi, đều là Giang Ninh nấu cơm quét dọn, hiện tại ở cùng với anh em nhà họ Bạch, những công việc thủ công này đều do Bạch Soái làm.
50
Tần Phi nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến từ trong điện thoại, trong lòng không nhịn được hoảng hốt mấy lần.
Tiểu tử chết tiệt này có quá nhiều thời gian rảnh rỗi đi! Anh mới vừa đem người vào trong nhà, bên này đã gọi điện đến rồi, hơn nữa ngữ khí này cứ như đang bắt gian vậy!
Có điều Tần Phi rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, anh cân nhắc Giang Ninh không có thiên lý nhãn, sao biết anh đem người về nhà cho được! Lại nói cứ cho là cậu biết đi, thì có thể làm gì đây? Lão tử đã sớm cùng cậu chia tay rồi đúng không? Cậu quản được tôi chắc?
Ấy cha cha cha, suy nghĩ một hồi, vẫn đúng là phải cho thằng nhóc đó biết thôi!
Nghĩ đến đây, Tần Phi ngữ khí nhẹ nhàng nói: “A, là cậu à! Tôi không có làm gì cả, chỉ có cùng em trai hưởng thụ thời gian cuối tuần mà thôi.