21
Bầu không khí yên ắng đến lạ thường.
Không khí giống như bị ấn phải nút tạm dừng.
Tất cả mọi người thầm nghìn dấu chấm lửng trong lòng.
22 Quan hệ giữa Lâm Cận Ngôn và Trịnh Tranh không tốt cho lắm, cả hai người đều tự nhận mình là người giám hộ của Chử Tiểu Du nhưng đều hy vọng đối phương đối xử tốt với cậu.
23
Thật ra Chử Tiểu Du không muốn khóc, nhìn thấy kim chủ cậu chỉ muốn làm nũng, không ngờ kim chủ vừa nói như vậy cậu không nhịn được muốn khóc.
Đây có lẽ là cửa ải khó khăn đầu tiên cậu phải trải qua cùng kim chủ.
24
Nghe được Trịnh Tranh ngắt cuộc điện thoại, Chử Tiểu Du vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Nhưng sau khi nhắm mắt lại cảm giác thật nhạy cảm, Chử Tiểu Du nghe rõ được tiếng Trịnh Tranh đi về phía cậu, sau đó đứng ở trước giường, chăm chú nhìn cậu.
25
Vì muốn kịp giờ chuyến bay nên Trịnh Tranh phải dậy sớm. Chử Tiểu Du mơ mơ màng màng quấn lấy Trịnh Tranh nũng nịu, rất nhanh lại ngủ mất.
Kết quả Trịnh Tranh vệ sinh cá nhân xong lại tới ôm cậu, Chử Tiểu Du bực mình, cậu không ngủ nhưng đại bảo bối muốn ngủ, thế nhưng Trịnh Tranh ghé vào tai cậu thì thầm: “Trịnh Quốc Lương đến.
26 Chử Tiểu Du không biết Trịnh Tranh chiến đấu với lão thái thái kết quả ra sao, dù sao kim chủ cũng quay về đúng như lời hứa, nhưng hắn lại quên mất kinh hỉ dành cho cậu.
27
Bốn ngày sau khi sinh Chử Tiểu Du đã có thể xuống giường đi lại, cậu rất muốn đi nhìn đại bảo bối nhưng Trịnh Tranh không cho.
Trịnh Tranh nói cậu mà nhìn thấy đại bảo bối chắc chắn sẽ khóc.
28 Chử Tiểu Du vốn sợ người lạ người nên mấy ngày nay đám bảo tiêu chưa từng đi vào trong phòng, có chuyện gì cũng là Trịnh Tranh đi ra ngoài nhưng hiện giờ Chử Tiểu Du không nghĩ nhiều đến như vậy.
29
Chử Tiểu Du khó hiểu, Từ Hi cầm đầu dẫn quân là ai?
Nhưng cậu nhanh chóng liền hiểu, Chử Tiểu Du và Chử Trịnh được đưa đến hai phòng bệnh riêng biệt.
30
Tư liệu về hai mẹ con họ Sở rất nhanh nằm trên tay Trịnh Tranh.
Mẹ Sở trông dáng vẻ của người bị bệnh, màu da toát ra một cỗ chết chóc, nhưng nhìn qua thời còn trẻ chắc hẳn là một đại mỹ nhân.
31 Lúc trước là Lâm Cận Ngôn làm thủ tục cho Chử Tiểu Du nghỉ học một năm. Trước khi đi học lại thì phải nghĩ cách bổ sung phần kiến thức của một học kỳ, độ khó rất nhiều, nhưng cũng không phải là khó hoàn toàn, Chử Tiểu Du có thể tưởng tượng ra 4 năm rưỡi đại học nữa của cậu.
32
Chử Tiểu Du vào phòng giáo vụ chào hỏi, sau đó đi tìm lớp vào giờ.
Trước đây Chử Tiểu Du ở trường như người vô hình, cậu cũng rất hài lòng với chuyện ẩn ẩn dật dật này.
33 Chử Tiểu Du trưởng thành hoàn toàn nằm ngoài những gì Hoàng Gia Lan tưởng tượng về một đứa trẻ tự ti yếu đuối, ánh mắt kia dường như hận không thể giết chết mẹ con bà.
34
Đến tận khi ra khỏi cục dân chính vào trong xe, Chử Tiểu Du vẫn còn cảm thấy như đang mơ.
Vốn dĩ hôm nay cậu sẽ cùng bạn bè đi ăn một bữa tôm no nê, sau đó lại biến thành gặp phải người mẹ cặn bã, bỗng dưng cuối cùng lại biến thành đi kết hôn!
Cuộc đời đúng thật có những lúc không ngờ.
35
Nghe thấy Trịnh Tranh nghe điện thoại, Chử Tiểu Du gian nan mở mắt: “Anh phải đi làm ạ?”
Trịnh Tranh dừng một chút: “Hoàng Gia Lan đi tối qua rồi, lão thái thái gọi chúng ta về.
36
Người một nhà đều ngồi cùng một chỗ, Trịnh Tranh đến sau vài hậu bối liền vội vàng đứng dậy nhường chỗ, bọn họ đứng ở bên cạnh.
Phòng khách trong nhà cũ không lớn, lại bị chen lấn bởi người là người, liếc mắt một cái nhìn như rừng rậm, lão thái thái vừa đi ra 20 ánh mắt lập tức đổ dồn nhìn bà, đương nhiên cũng nhìn thấy đứa trẻ ôm bình tro cốt.
37
Từ nhà cũ Trịnh gia đi về, Chử Tiểu Du rầu rĩ không vui.
Nói thẳng ra là Sở Tiểu Mộc còn nhỏ cũng không làm được việc gì, nhưng người đến quá đáng ghét.
38
“Cậu có ý gì? Chử Tiểu Du hoảng sợ, sao lại nói thứ lão thái thái muốn chính là Chử Đỉnh Đỉnh?
Nhưng Sở Tiểu Mộc lại không nói, lẳng lặng đứng im ở ngoài đấy chờ Chử Tiểu Du mở cửa cho nó.
39
Chử Tiểu Du vẫn quyết định đi đến trường trước khi đi tuần trăng mật, dù sao cuộc đời của cậu cũng không thể tránh khỏi được.
Vào lớp cậu vẫn ngồi ở cuối cùng, Chử Tiểu Du phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, may thay giáo sư đến cứu vớt cậu.
40
Trịnh Tranh cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng con mèo con luôn thích mùi thịt sống, dạo gần đây thân thể khôi phục lại càng làm ầm ĩ lợi hại, cười nói: “Mèo con có ý kiến gì, muốn ăn cá hay muốn ăn ông xã?”
Chử Tiểu Du lập tức trừng hắn liếc mắt một cái: “Chử Đỉnh Đỉnh đang ở đây đấy! Hơn nữa em đang nghĩ không biết mai sau em làm công việc gì.