21 Editor: Quân“Tiểu thư, ngươi đang làm cái gì vậy?” – Tứ Hỉ tò mò cúi đầu nhìn. Ta ở dưới giường đông tìm tìm tây kiếm kiếm, không có rảnh trả lời nàng.
22 Editor : QuânThoáng nhìn thấy Tiểu Thuý bưng trà, ta dừng bước, trong đầu nảy ra một kế. “Tiểu Thuý ! ”“Tiểu thư ? ” – Nàng kinh ngạc đi tới – “Có gì phân phó sao ? ”“Trà này cho ai ? ” – Ta biết rõ còn cố hỏi.
23 Editor: Quân“Tiểu Sở nhi …”“Cút ! ”“Làm gì mà hung dữ thế, cẩn thận kẻo sau này không gả đi được nha. ”“Câm miệng ! ”“Chậc chậc, thật sự là độc mồm độc miệng ! Nhưng ngươi như vậy lại càng thêm đáng yêu, nếu về sau thật sự không thể gả đi, ta sẽ luôn mở rộng vòng tay tiếp nhận ngươi …” – Thân mình nhất tà tránh thoát cuốn sách đang phá không bay tới – “Ngươi đây là có ý gì ? Sướng quá hoá cuồng sao ? ”“Phi ! ” Cầm lấy cuốn sách của Hạ Hầu Ý, ta vỗ vỗ quần áo đi ra ngoài – “Chó khôn không cản đường, mời ngươi tránh ra.
24
25 Editor : Quân Chán đến chết ngồi ở dưới tàng cây, ta nâng má ngồi xem hai cái người đang “giành nhau” rất cao hứng bên hồ nước. “Này, trả lại cho ta, đó là do ta tìm được !”“Cầu xin ngươi đừng nói mơ giữa ban ngày nữa được không, bông diên vĩ này rõ ràng là người ta tìm được trước nha …”“Cái gì mà ‘người ta’, ‘người ta’, đây là giọng điệu mà một đại nam nhân như ngươi nói chuyện sao ?”“Thẩm công tử, ngươi nói như vậy là không đúng.
26 “Ta nhanh hơn ngươi một bước, đúng không ?”“…” Xem ra ta đã kéo dài quá lâu rồi. “Ta có thể tính là ngươi đã thành công. ” – Hắn cúi đầu để sát vào mặt ta, chậm rãi mở miệng – “Ngươi muốn cái gì ?”Ta kinh ngạc nhìn hắn : “Có thể chứ ?”“Sao lại không thể ? Đây chẳng phải mục đích của ngươi ư ?”Ta cúi đầu rũ mắt, lập tức trở nên kiên định, nói : “Thả Hạ Hầu Ý.
27 Editor : QuânĐẩy cửa sổ ra, đón ánh nắng sớm cùng gió nhẹ, vươn vai ngáp dài một cái, ta thích ý nheo mắt lại nhìn ngắm cảnh vật quen thuộc trong viện.
28 Editor : QuânVì sao ?Rốt cuộc là vì sao ?Nhìn bóng dáng hai người đi đằng xa, lòng ta không khỏi thấy đau buồn. Đến tột cùng là vì sao ?Tại sao lại bắt ta ở lại chiếu cố tên kia ?Ánh mắt hung hăng quét nhìn về phía mỗ nhân đứng bên cạnh cười hoan hỉ, ta cắn răng gằn từng chữ : “Vui lắm sao ?”Vốn là muốn đi thăm Bạch Tinh với Ngọc nương, kết quả là trước lúc xuất phát, Diêm Sâm đột nhiên xen ngang nói cái gì mà hôm nay hắn không phải tiến cung, muốn ở trong phủ xử lý công vụ, cho nên phải có người ở lại lo cơm nước, làm tạp vụ cho hắn … Vì thế Ngọc nương cùng Bạch thú rất “ăn ý” để ta ở lại.
29 Editor : QuânGiữa cái bàn đặt một đĩa đựng những vật thể đen đen hình con cá. Hai bên bàn ngồi hai người, đang cầm bát cơm mắt to trừng đôi mắt nhỏ. “Ăn đi, nhìn ta làm gì ?” – Chỉ chén cơm tẻ trong tay hắn, ta chớp chớp mắt – “Chẳng lẽ ngươi muốn ăn cơm không sao ?”“… “Đè thấp thanh âm, “Ngươi chê ta tay nghề kém nên khinh không muốn ăn sao ?” Đáng giận, thành thế này cũng không phải lỗi của ta.
30 Editor: QuânKhông được! Tuyệt đối không được!!Tránh ở sau lùm cây, ta nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi trong lương đình. Đùa sao, tính tình cái cô gì Khương kia mà tốt một chút thì đã đành, đằng này lại là đồ ‘gừng tươi’ (1) khiến người ta chán ghét thì bảo ta sau này phải sống với nàng thế nào trong phủ Thái Phó đây? Diêm Sâm, tên yêu nhân chết tiệt kia, thích hay không thích thì nói luôn đi, cứ chần chừ như vậy để làm cái gì?Nhoài đầu về phía trước … Chết tiệt, trốn ở chỗ này xa quá, chỉ có thể thấy miệng hai người đó mấp máy mà không nghe được chữ nào.
31 “… Nàng đi rồi. ”“Ừ !”“Trông có vẻ rất thương tâm. ”“Hình như là thế. ”“Ta nghĩ nàng về sau sẽ không đến đây nữa …”“Là vậy cũng nên. ”“Nhưng nàng bị doạ sợ cũng không vừa.
32 Editor: QuânMơ mơ màng màng mở mắt ra, hình ảnh ta nhìn thấy đầu tiên như thường lệ là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tuyệt thế vô song, cùng mới một đôi mắt trong suốt chứa đầy ý cười như nàng tiên ánh trăng.
33 Editor: QuânBạch Tinh thay đổi. Trở nên hấp dẫn hơn, thành thục hơn. Nhưng điều khiến ta chú ý là … bụng của nàng. “Bạch Tinh tỷ, ngươi … ngươi mang thai?”Bạch Tinh mỉm cười, gật đầu đáp: “Đã hơn một tháng rồi.
34
35 Editor : Quân“Cạch !” Đặt mạnh cái bát đã trống không xuống bàn, ta lại thét : “Tiểu nhị, một chén nữa !”“Này này này !” Nhã Nhã ngồi đối diện trừng lớn mắt như muốn bật ra, “Ngươi còn ăn nữa ?”“Làm sao ?” – Ta bất mãn trừng mắt nhìn nàng – “Ngươi có ý kiến gì ?”“Đương nhiên là có !” – Nàng cũng trừng mắt nhìn lại – “Có phải ngươi bỏ tiền ra đâu.
36 Editor: QuânTa quả nhiên vẫn không hiểu được hắn. Hai ngày nay, ta luôn bị câu nói kia của hắn làm nhiễu loạn suy nghĩ, thường xuyên nhớ tới từng câu từng chữ hắn nói, từng cái nhăn mày, từng nụ cười, thậm chí là vẻ mặt khi hắn trêu cợt ta.
37 Editor: QuânThư phòng im ắng, tĩnh lặng tới mức làm cho ta cảm thấy không được tự nhiên. Diêm Sâm tựa người vào ghế, ánh mắt nhìn ta có chút dao động, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
38 Editor: Quân“Cái gì? Trở về?”“Đúng vậy,” – Mẹ gật đầu đáp – “Sở gia tìm con suốt mười lăm năm trời, nay một nhà đã nhận nhau, đương nhiên phải về cảm tạ ân đức tổ tông.
39 Editor: Quân“Tam tiểu thư, chỗ này cô thêu sai rồi. Nếu thêu không đúng cách thì sẽ không đẹp đâu …”“À … ừ … đã biết … A!”“Tam tiểu thư, cô không sao chứ? Trời ạ.
40 Editor: QuânThoáng nhìn Sở Hoa Vân ngồi bên cạnh đang không ngừng chà xát góc áo, ta không khỏi bất đắc dĩ thở dài:“Nhị tỷ …”“…”“Bộ quần áo này có thù oán gì với ngươi sao?”“…” Mặt nàng tức thì đỏ lựng như cầu lửa, bàn tay lại lúng túng không biết để đâu.