Sát Thủ Vương Phi Chương 11: Muốn Nhục Mạ Ta? Không Được Đâu
Chương trước: Chương 10: Âm Mưu Không Thành
Hắn nghĩ làm vậy sẽ ngăn nàng làm chuyện dại dột, nhưng đâu có ngờ lại làm nàng có thêm nhiều phiền toái.
Lưu Tiểu Thanh tay nắm thành quyền, móng tay đâm vào da thịt. Ả tức điên lên nhưng phải kiềm chế cảm xúc mà nở nụ cười e lệ ra dánh ngoan hiền.
Lưu Hoàng Linh hận không thể xông ra ăn thịt nàng. Ả ta nghĩ ngợi một chút thì lên tiếng:" Thưa hoàng thượng, tiểu nữ vừa làm được một khúc đàn mong hoàng thượng cùng chư vị thưởng thức."
Lưu Hoàng Linh bước lên, tay gảy dây đàn trên tì bà. Âm thanh trong trẻo vang lên động lòng người. Tiếng đàn vừa dức thì tiếng vỗ tay thưởng vang lên không ngớt.
Ả cười nhẹ hướng Lưu Hoa Nguyệt:" Chiến vương phi, mọi người ở đây đều biểu diễn cả rồi. Ngài cũng biểu diễn chứ?" Nàng cười nhạt nói:" Đại tỷ nói đúng, ta cũng phải biểu diễn ít tài mọn mới đúng!"
Nàng cầm hai chiếc quạt đi đến giữa sân rồng. Nàng nhẹ nhành xòe hai chiếc quạt rồi múa. Lưu Hoa Nguyệt vừa múa, vừa truyền một lượng nguyên khí nho nhỏ ra bên ngoài.
Nguyên khí thoát ra ngoài làm cho những nụ hoa đang e ấp nở rộ thành những bông hoa xinh đẹp ngát hương thơm. Đàn bướm xinh đẹp cũng không cưỡng lại được mà vời quanh thiếu nữ xinh đẹp đang nhẹ nhàng múa.( tất cả là do nguyên khí của tỷ ấy đấy các bác)
Phong Thần biết nàng đã xinh đẹp nhưng không biết nàng có thể xinh đẹp hơn những gì hắn tưởng tượng được. Hắn chỉ còn một ý nghĩ là phải có trái tim của nàng bằng được vì trái tim hắn sớm đã là của nàng.
( Mèo: Mina có thấy ca như con hến không chứ Mèo thấy toàn tym ko)
Lưu Hoa Nguyệt múa xong nhưng tất cả mọi người vẫn còn thất thần. Người đầu tiên vỗ tay tán thưởng là hắn vang lên làm mọi người thức tỉnh, tiếng vỗ tay vang lên như sấm cùng lời tán thưởng của mọi người.
Lưu Hoa Nguyệt chuẩn bị ngồi xuống vị trí thì bị hắn khéo vào lòng. Hắn thì thầm bên tai nàng:" Nguyệt nhi à, nàng còn dấu vi phu bao nhiêu bí mật đây? Nhưng không sao, ngày tháng còn dài!"
Nàng nghe xong cảm thấy trái tim của mình bị lỗi một nhịp. Nàng đã cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cái mặt đỏ lự lên tố cáo nàng. Hắn thấy vẻ mặt lúng túng của nàng thì cực kì vui vẻ bới trước tới nay nàng đối với hắn không để lộ cảm xúc nhiều như thế.
Lưu Hoàng Linh cảm thấy tức điên lên hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống nàng. Lưu Tiểu Thanh cũng không khá hơn ả là bao.
Tể tướng Lưu Quang thì trầm ngâm tự hỏi: Vì sao phế vật kia lại có tài mạo như vậy? Vì sao cả người nàng lại toát ra khí chất vương giả kia?
Ông xâu chuỗi mọi chuyệ lại và nóng nảy kết luận là bao lâu nay ông bị một nha đầu dắt mũi.
_________________________________________
Đôi lời của Mèo
Hế nhô! Mina chắc sẽ chán với chuyện ngắn cho nhơ hè này Mèo sẽ giúp chuyện dài ga khoảng 1000 từ nghe.
Thân iu
Mèo
_________________________________________
Xem tiếp: Chương 12: Tỉ Thí Võ Thuật