1 Dmitri hỏi:- Ông có biết chúng ta đang bị bám đuôi không, ông Stanford?- Biết. - Ông phát hiện ra họ đã hai mươi tư giờ nay. Hai gã đàn ông và người đàn bà đó ăn bận xoàng xĩnh, cố trà trộn vào đám du khách mùa hạ đang đi vãn cảnh trên những con phố rải cuội vào lúc sáng sớm, song ở đâu chứ trong cái làng nhỏ xíu của xứ St.
2 Nửa giờ sau, tại phi trường Nice, chiếc Boeing 727 chậm rãi lăn bánh trên đường băng tới điểm xuất phát. Trên đài chỉ huy, nhân viên kiểm soát bay nói:- Rõ là họ đang vội lên đường.
3 Trong văn phòng của công ty Renquist, Renquist & Fitzgerald, Steve Sloane và Simon Fitzgerald đang ngồi uống cà phê. - Đúng như một đại thi hào đã từng nói: Có cái gì đó mục ruỗng trong Vương quốc Đan Mạch- Cái gì làm anh buồn vậy? - Fitzgerald hỏi.
4 Julia Stanford sống rất vui vẻ với cô bạn cùng phòng là Sally, cô gái luôn tươi tắn, và đầy hài hước. Sally từng có một cuộc hôn nhân đáng buồn và đã thề rằng sẽ không bao giờ dính líu tới đàn ông nữa.
5 Tyler thấy bồn chồn đến phát điên lên. Suốt hai mươi bốn giờ qua y gọi điện cho Lee mà không có tiếng trả lời. Nó đang ở với ai? Tyler đau đớn. Nó đang làm gì?Y lại nhấc máy lên, gọi một lần nữa.
6 Tyler Stanford vừa ký xong các giấy tờ để hoàn tất thủ tục giam Margo Posner vào bệnh viện tâm thần Reed. Theo quy định, phải có chữ ký của ba chuyên gia tâm thần học nữa, nhưng Tyler biết rằng nếu như y đứng ra lo mọi thủ tục thì sẽ dễ dàng cả thôi.
7 Bác sĩ da liễu lắc đầu. - Tôi đã từng gặp nhiều ca gần giống như của anh, nhưng nghiêm trọng đến mức nầy thì chưa bao giở. Hal Baker gãi tay rồi gật gật.
8 Chính vì Kendall mà Julia quyết định đến Boston. Một hôm, trên đường đi ăn trưa về, Julia tạt qua một cửa hàng thời trang đắt tiền và thấy trên cửa kính có bày một bộ váy áo do chính Kendall thiết kế.
9 Tyler chằm chằm nhìn Clark với vẻ sửng sốt:Julia Stanford. . . đến à?- Vâng, thưa ngài. Giọng người quản gia hơi bối rối. - Nhưng không phải cô Stanford hôm trước.
10 Chính Gordon Wellman, người quản lý ca đêm của khách sạn Copley Square, đã vô tình cửu sống Julia. Tối hôm đó, ông ta đến nhận ca làm việc lúc sáu giờ tối và như thường lệ ông kiểm tra sổ sách đăng ký khách sạn.
11 Kendall không thể quên được câu chuyện với cô em dâu Peggy dường như không thể chịu đựng được tình trạng đó một mình - Woody đã rất cố gắng. . . - Ôi! Tôi yêu anh ấy nhiều lắm.
12 Simon Fitzgerald ngắm nghĩa chiếc mặt dây chuyền vàng một lúc lâu. - Tôi đã từng biết mẹ của cô, Julia ạ, và tôi yêu quí bà ấy. Đối với bọn trẻ Stanford, bà ấy là một người tuyệt vời và bọn chúng rất yêu quí bà.
13 - Tôi là bác sĩ Westin. Cô có hiểu là cuộc nói chuyện nầy sẽ bị ghi âm không?- Có thưa bác sĩ. - Bây giờ cô đã thấy bình tĩnh hơn chưa?- Tôi bình tĩnh, nhưng tôi giận dữ.
14 Buổi trình diễn mốt đang diễn ra tốt đẹp. Các cô người mẫu đi lại một cách duyên dáng dọc theo sàn diễn và mỗi mẫu mới đều nhận được những tràng vỗ tay nồng nhiệt.
15 - Tại sao, Marc? Lạy Chúa, tại sao? - Giọng Kendall đầy khổ đau. - Đó là lỗi của cô. - Không! Em đã nói với anh rồi. Đấy là một tai nạn! Em. . . - Tôi không nói về tai nạn.
16 Sáng sớm hôm sau, Steve đáp chuyến bay tới Chicago. Ra khỏi sân bay O Hare, anh vẫy một chiếc taxi. - Đi đâu vậy? - Người tài xế hỏi. - Bệnh viện tâm thần Reed.
17 Vào 6 giờ sáng, một chiếc tàu chở hàng đang lướt trên dòng sông Charles, chợt một người đàn ông trên tầu phát hiện ra một vật lạ đang lừ lứ trôi về phía con tàu.
18 Trời giúp ta rồi. Y không thể tin mọi việc lại tốt đẹp như vậy. Một sự may mắn lạ thường. Đêm qua, Sloane đã trao tận tay Julia cho y. Hal Baler là tên bất tài, Tyler nghĩ.
19 Một ngày trước khi mở di chúc, Kendall và Woody được mời đến văn phòng của Steve. - Có việc gì mà lại mời chúng tôi sớm vậy. Bản di chúc ngày mai mới được mở cơ mà? - Woody nói.
20 Woody, Kendall ngồi trong phòng khách tại Rose Hill. Nửa tá người làm trong bộ đồ trắng đang hạ các bửc tranh trên tường xuống và bắt đầu dỡ bỏ các đồ đạc khác.