21 Nhìn khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lấm tấm mồ hôi của Quý Phong, nụ cười trên môi Tiêu Vũ Huyên càng lúc càng tươi. Nàng chớp chớp đôi mắt trong veo, làn môi đỏ mọng khẽ mở: - Cậu biết xoa bóp à?-À… đúng! Đúng vậy! Quý Phong vội vàng trả lời, đồng thời đưa tay quệt đi mồ hôi trên trán.
22 Sau tiếng hét chói tai, Tiêu Vũ Huyên lập tức phản ứng, cô vội vàng kéo váy che cặp đùi trắng như tuyết lại, khuôn mặt đỏ hồng lên vì thẹn. Quý Phong lúng túng cúi đầu, hắn chợt cảm hai tay mình lúc này thật thừa thãi chẳng biết phải để đâu, cả người đứng ngồi không yên.
23 Quý Phong bị hỏi bất ngờ nên đỏ bừng mặt, hắn bối rối:- Không có, không có ai hết!- Nói xạo!Tiêu Vũ Huyên liếc xéo, tiếp tục truy hỏi. - Rốt cuộc là người nào?- Thật không có mà!Quý Phong vội vàng chối nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của một người con gái mặc áo sơ mi màu hồng nhạt và chiếc quần bò.
24 - Nếu đã không cần thể chất khỏe mạnh thì tại sao còn phải đợi đến khi luyện xong động tác thứ năm mới có thể học được mà không phải ngay bây giờ?Quý Phong ngạc nhiên hỏi Trí Não.
25 - Vậy “thái tử” định giải thích như thế nào đây? Quý Phong hừ khẽ: - Nếu Đồng Lôi không lỡ miệng lộ ra, ta đây vẫn không biết nhà ngươi chính là anh của cô ấy, tên khốn kiếp này cũng ghê gớm nhỉ!Trương Lỗi cười khổ:- Thật sự vạn bất đắc dĩ tớ mới phải giấu diếm thân phận.