61 “À…” Tô Thuỵ Thuyên có chút đăm chiêu tiếp lời. “Sài tướng quân còn chưa kịp vén khăn voan của tân nương tử, lão phu tuy là tò mò vẻ xinh đẹp của Nhạc tiểu thư nhưng sợ hôm nay vô phúc không thể nhìn thấy rồi, may mà lão phu chưa đi vội, ngày mai lại đến quý phủ, hy vọng có thể gặp được Nhạc Hoành Nhạc tiểu thư năm xưa làm kinh động thánh giá mới không uổng công chuyến đi này.
62 “Tranh đoạt thiên hạ, soán ngôi thiên tử?” Sài Tịnh áp sát đến gần phu quân. “Chàng hỏi cái này sao?”
Trong lòng Lý Trọng Nguyên sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi nghe được chính miệng Sài Tịnh nói ra vẫn có chút chấn kinh, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi túm chặt lấy đệm giường.
63 “A Hoành có muốn bay lên không?” Sài Chiêu cúi người cắn vành tai nàng: “Ta ôm nàng bay lên…”
Nến đỏ, đồ trang trí màu đỏ, lụa đỏ, đèn đỏ… trước mắt đều màu đỏ xa hoa, mặt nàng lại nóng như vậy nhất định cũng đã đỏ bừng.
64 “À…” Tô Thuỵ Thuyên có chút đăm chiêu tiếp lời. “Sài tướng quân còn chưa kịp vén khăn voan của tân nương tử, lão phu tuy là tò mò vẻ xinh đẹp của Nhạc tiểu thư nhưng sợ hôm nay vô phúc không thể nhìn thấy rồi, may mà lão phu chưa đi vội, ngày mai lại đến quý phủ, hy vọng có thể gặp được Nhạc Hoành Nhạc tiểu thư năm xưa làm kinh động thánh giá mới không uổng công chuyến đi này.
65 Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào tân phòng, Nhạc Hoành dụi đôi măắt nhập nhèm còn buồn ngủ, nhìn bên cạnh đã không thấy người đâu, lòng dâng lên chút nghi hoặc, khoác áo đứng dậy.
66 “A Hoành có muốn bay lên không?” Sài Chiêu cúi người cắn vành tai nàng: “Ta ôm nàng bay lên…”
Nến đỏ, đồ trang trí màu đỏ, lụa đỏ, đèn đỏ… trước mắt đều màu đỏ xa hoa, mặt nàng lại nóng như vậy nhất định cũng đã đỏ bừng.
67 Nhạc Hoành lớn mắt nói: “Cô … Cô là nữ nhi sao?”
Vân Tu cười phì một tiếng, trái cây trong miệng bắn tung ra đất.
Tô Tinh Trúc tức tối nhìn Nhạc Hoành nói: “Thị vệ phủ Tĩnh quốc công nhà cô đều có bộ dáng như ta sao?”
Lời vừa nói ra, không đợi Nhạc Hoành phát ra tiếng, sắc mặt Sài Chiêu đã biến đổi, tay khẽ gõ bàn trà nói: “Tô tiểu thư tới Sài vương phủ làm khách không sai, nhưng lại ăn mặc như một nam tử, khiến người khác không nhận ra cũng không phải chuyện lạ gì, tiếp đón chậm trễ cũng phải.
68 Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào tân phòng, Nhạc Hoành dụi đôi măắt nhập nhèm còn buồn ngủ, nhìn bên cạnh đã không thấy người đâu, lòng dâng lên chút nghi hoặc, khoác áo đứng dậy.
69 “Đã đi rồi sao?” Sài Dật thấy đứa cháu đi vào nhà liền hỏi.
“Vâng. ” Sài Chiêu chậm rãi ngồi xuống, vuốt ve cạnh bàn như là đang nghĩ chuyện gì đó.
70 Nhạc Hoành lớn mắt nói: “Cô … Cô là nữ nhi sao?”
Vân Tu cười phì một tiếng, trái cây trong miệng bắn tung ra đất.
Tô Tinh Trúc tức tối nhìn Nhạc Hoành nói: “Thị vệ phủ Tĩnh quốc công nhà cô đều có bộ dáng như ta sao?”
Lời vừa nói ra, không đợi Nhạc Hoành phát ra tiếng, sắc mặt Sài Chiêu đã biến đổi, tay khẽ gõ bàn trà nói: “Tô tiểu thư tới Sài vương phủ làm khách không sai, nhưng lại ăn mặc như một nam tử, khiến người khác không nhận ra cũng không phải chuyện lạ gì, tiếp đón chậm trễ cũng phải.
71 “Giờ nào rồi?” Nhạc Hoành nhìn mấy ngọn đèn lồng sáng tỏ, mơ hồ hỏi.
“Qua giờ tý rồi. ” Sài Chiêu vừa nói vừa cởi thắt lưng trên eo xuống.
72 “Đã đi rồi sao?” Sài Dật thấy đứa cháu đi vào nhà liền hỏi.
“Vâng. ” Sài Chiêu chậm rãi ngồi xuống, vuốt ve cạnh bàn như là đang nghĩ chuyện gì đó.
73 Đi lang thang được mấy bước, Nhạc Hoành tụa như đoán được nơi Sài Chiêu đi, túm chặt áo khoác lông cừu hướng về phía biệt uyển của Vân Tu đi tới.
74 “Giờ nào rồi?” Nhạc Hoành nhìn mấy ngọn đèn lồng sáng tỏ, mơ hồ hỏi.
“Qua giờ tý rồi. ” Sài Chiêu vừa nói vừa cởi thắt lưng trên eo xuống.
75 Sài Chiêu rút tay gạt những sợ tóc ẩm ướt tán loạn trên mặt nàng, thấp giọng nói: “A Hoành của ta, kiếp này, không được rời xa ta nữa, hứa với ta …”
Nhạc Hoành bướng bỉnh quay mặt đi không đáp lại y, Sài Chiêu xoay mạt nàng lại, nặng nề nói: “Hứa với ta một câu …”
Nhạc Hoành nâng cổ hít lấy mồ hôi ướt đẫm trên ngực Sài Chiêu.
76 Đi lang thang được mấy bước, Nhạc Hoành tụa như đoán được nơi Sài Chiêu đi, túm chặt áo khoác lông cừu hướng về phía biệt uyển của Vân Tu đi tới.
77 “Tài bắn cung kinh thế của đại tiểu thư Nhạc gia làm cho ta được mở rộng tầm mắt. ” Sài Chiêu cười ẩn ý: “Tại hạ có thể đuổi chim giúp Nhạc tiểu thư là vinh hạnh của tại hạ.
78 Sài Chiêu rút tay gạt những sợ tóc ẩm ướt tán loạn trên mặt nàng, thấp giọng nói: “A Hoành của ta, kiếp này, không được rời xa ta nữa, hứa với ta …”
Nhạc Hoành bướng bỉnh quay mặt đi không đáp lại y, Sài Chiêu xoay mạt nàng lại, nặng nề nói: “Hứa với ta một câu …”
Nhạc Hoành nâng cổ hít lấy mồ hôi ướt đẫm trên ngực Sài Chiêu.
79 Sài Chiêu tiến lên vài bước quỳ một gối xuống đất, “Chỉ cần Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, thuộc hạ muôn chết không từ, thay Hoàng Thượng tranh giành thiên hạ, trở thành vị hoàng đế ghi danh thiên cổ.
80 “Tài bắn cung kinh thế của đại tiểu thư Nhạc gia làm cho ta được mở rộng tầm mắt. ” Sài Chiêu cười ẩn ý: “Tại hạ có thể đuổi chim giúp Nhạc tiểu thư là vinh hạnh của tại hạ.