21 Thời gian họp không dài, chỉ là một hình thức đơn giản. Đến lượt Tổng giám đốc Ngô phát biểu, anh chỉ đứng dậy, cúi đầu chào mọi người, biểu thị sự cám ơn.
22 Tôi có chút áy náy, nói: - Anh không cần mất công thế đâu, cảm ơn anh nhiềúm! Anh ném hết đũa với hộp mì ăn liền tôi đã ăn vào trong thùng rác: - Nghỉ sớm đi, anh phải đi đây! Lúc Hướng Phong Thu ra đến cửa, tôi liền gọi anh lại: - Chuyện hôm nay anh đừng nói cho Tề Tề biết có được không? Tề Tề là người thông minh, nghe là biết tôi đã làm gì.
23 Tôi ngây người không biết nói gì. Tổng giám đốc Ngô gắp một con cua vào bát tôi: - Để nguội thì không ngon đâu! Tôi mỉm cười, nhìn con cua to với những cái càng béo múp, không hiểu sao tôi lại tự nhủ: không biết con cua này là cua đực hay cua cái.
24 Chị ta thấy tôi trầm ngâm liền mỉm cười: - Tôi không muốn làm to chuyện ọi người biết. Đã đến tuổi này rồi, chỉ cần chính miệng cô nói là không có thì tôi sẽ tin cô, vì vậy chuyện này tôi chẳng so đo nữa.
25 Tôi thầm chửi cô trong bụng, đúng là đồ dở hơi! - Hai người đi đi, tôi cò có việc, phải về trước! - Tôi nói. Tề Tề kéo tay tôi thì thầm: “Cậu dở hơi à? Chẳng nể mặt Giám đốc Lưu gì cả!”.
26 Mấy ngày diễn ra hội nghị của Tập đoàn Hải Á, số lượng người tham dự, tiêu chuẩn bàn ăn, hoa quả và sách báo trong phòng đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
27 Tôi không thích giao thừa, bởi vì giao thừa tượng trưng cho sự đoàn tụ. Đoàn tụ, đây là từ mà những người phụ nữ đơn thân sợ hãi nhất, nhất là khi nghe Trần Hồng liên tục hát: “Thường xuyên về nhà, về nhà thăm nhà, cho dù là giúp mẹ rửa bát, rửa đũa…”.
28 Tôi cười như mếu: - Thế cũng được! Phải tìm mãi mới có nhà nghỉ. Nhân viên phục vụ thấy chúng tôi bước vào thì ngạc nhiên nhìn chúng tôi như nhìn người ngoài hành tinh, nhìn đến mức khiến cho tôi thấy gai cả người.
29 - Sao thế cưng? - Lưu Minh Cương vừa nhặt cây gậy đánh golf vừa hỏi. Tôi luống cuống quay người bỏ đi, định đi vào nhà vệ sinh. Có cái lỗ nào cho tôi chui xuống không hả trời? Tôi phải chui xuống đất cho đỡ ngượng.
30 - Cậu tớ luôn đối xử tốt với anh ta, kể từ lúc bắt đầu yêu, toàn bộ nghiệp vụ du lịch của tổ chức đều giao cho anh ta làm, mỗi năm ít nhất cũng phải kiếm được hơn trăm nghìn tệ.
31 Chị ta nói rất nhanh, rất nhiều, tôi chẳng thể tiêu hóa trong chốc lát. Tôi cố vắt óc để phân tích từng câu nói của chị ta, nhưng lồng ngực đau tức khiến tôi như nghẹt thở.
32 Giọng nói trầm trầm của Tề Tề khiến cho tôi không nỡ cúp máy ngay. Tôi đành an ủi: - Cho anh ta một chút thời gian, có những chuyện không th nôn nóng được! - Có những chuyện cậu không biết đâu, giờ tớ đang rất hối hận! - Tề Tề nói xong tôi liền cười thầm trong bụng.
33 Về đến bàn ăn, tôi thấy Tề Tề đang mải mê “chiến đấu” một cái óc lợn. Tôi nhìn cái khối màu trắng sữa trong bát, mơ hồ cảm thấy đó như là bộ óc của Lưu Minh Cương.
34 Tôi cuống lên, trán toát mồ hôi hột. Tiêu Dũng không nhận thấy sự bối rối của tôi, vẫn nâng cốc nhìn tôi. - Y Y, uống với Tiêu Dũng một ly đi, là nước uống chứ có phải rượu đâu! – Chị Trương cười nói.
35 Nhà đối diện nghe thấy tôi nói vậy liền chỉ vào mấy người đàn ông ngồi xung quanh, nói: “Thích thì em lấy hết đi!”, thế là cả nhà lại được một trận cười rôm rả.
36 Tôi vừa căng thẳng vừa bực bội: - Có chuyện gì thì nói luôn đi, tôi đang nấu cơm! - Oa, nấu cơm cơ à? Có ở nhà không em? Anh có thể đến ăn không? Tôi cố nén cơn giận dữ: - Xin anh đấy, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, tôi đang rất bận! Hắn ta vẫn dai như đỉa, chẳng buồn đoái hoài đến lời khẩn cầu của tôi: - Làm gì mà nghiêm trọng thế? Anh xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngay một cuộc điện thoại em cũng chẳng gọi! – Hắn ta nói bằng giọng đáng thương.
37 Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái, đứng dậy cầm cái cốc nhỏ lên, rót đầy rượu rồi nói: - Đội trửơng Trương, tôi đổi đồ uống giữa chừng, ngài không để bụng chứ ạ? - Đương nhiên là không rồi! – Hắn ta cười ha ha, để lộ ra hàm răng vừa vàng vừa thưa.
38 Tề Tề lúc này mới mở miệng: - Y Y, tớ đã nói gần đây cậu không được bình thường mà, hóa ra tóm được một chàng đẹp trai thế này cơ à? Chị Tịnh đứng dậy, kéo lại áo, nói: - Thôi được rồi, đừng chòng ghẹo nữa! Nào lại đây, làm quen với nhau đã! Tôi họ Vương, là chị của Y Y! – Nói rồi chị khách sáo đưa tay ra.
39 Tiêu Dũng nói: - Thôi bỏ đi, cứ để lần sau, lần trước bị mấy người bạn em ép uống, dạ dày anh đến giờ vẫn còn khó chịu. Phụ nữ các em vẫn nên ít uống thì hơn! Nhìn sắc mặt của anh không được tốt cho lắm, những điều nói ra lại cứ như thể đang phê bình bọn tôi nát rượu.
40 Cô ta xách một cái túi, đi về phía nhà tôi. Mái tóc rối bù của cô ta bị mồ hôi dính bết vào trán, khuôn mặt đỏ bừng. Tôi có thể nhận ra chút ít kiêu ngạo và hư vinh phát ra từ khuôn mặt tiều tụy của cô ta.