Sắc Đẹp Khó Cưỡng Quyển 1 - Chương 4 - Giúp Người Phụ Nữ Của Tôi Một Phen
Chương trước: Quyển 1 - Chương 3 - Địa Ngục Trước Mặt , Thiên Đường Sau Lưng
Qua một hồi lâu , Hứa Tình Thâm vẫn không hề đáp lại , cô không muốn tự đào cho mình một cái hố sâu như vậy .
Cô ăn không ngon miệng , nhưng cô chẳng qua chỉ là một kẻ cùng ăn cơm , người ta ở đối diện còn chưa đứng dậy , cô không có quyền nói mình không muốn ăn .
Ánh mắt Hứa Tình Thâm khẽ nâng lên , không dám trắng trợn nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu , chỉ có thể hạ thấp mi mắt xuống một chút .
Tưởng Viễn Chu là một người rất tinh tế nhạy cảm , tầm mắt của anh chống lại cô , cánh môi lạnh mỏng vén lên một độ cong mê người , " bác sĩ , một nghề nghiệp cao thượng biết bao , cô lại bảo tôi nuôi cô vị bác sĩ này . "
Từng câu từng chữ của anh đều nhắm vào vấn đề đó , vẻ mặt của Hứa Tình Thâm rất nghiêm túc , " làm bác sĩ , thường xuyên nhìn thấy sống chết , công việc của tôi hoàn toàn khác biệt , tôi hiểu rõ bản thân mình muốn cái gì . Tôi là bác sĩ , bệnh nhân không cần phải hiểu rõ cuộc sống cá nhân của tôi , chỉ biết năng lực của tôi càng ngày càng vững chắc , tỷ lệ bọn họ được chữa khỏi mới có thể càng ngày càng cao . "
Lão Bạch đứng ở bên cạnh liếc mắt nhìn cô .
Tưởng Viễn Chu cầm khăn ăn lên nhẹ lau khóe miệng , " đi , lên lầu đi . "
Hứa Tình Thâm đi theo sau lưng anh tới phòng ngủ , ánh mắt không tự chủ được rơi vào chiếc giường kia , trong lòng cô chợt nổi lên cảm giác bài xích . Ca giải phẫu vẫn còn đang tiếp tục . Tầm mắt của cô nhìn ra cửa sổ sát đất , thấy bóng đêm thăm thẳm tràn đầy vào trong mắt . Ngay cả bóng tối cũng có cái hay của nó , có thể che giấu đi tất cả những thứ xấu xa một cách sạch sẽ .
Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn đứng im tại chỗ . " bình thường cô có sở thích gì ? "
" đọc sách . "
" làm thế nào mà quen biết Phương Thịnh ? "
Hứa Tình Thâm che giấu sự dao động trong mắt , " thanh mai trúc mã , quen từ khi còn bé . "
" lượn quanh giường làm thanh mai nha , vậy tại sao không làm luôn trên giường đi ? "
Hứa Tình Thâm đi tới trước bàn máy vi tính , ánh mắt nhìn chằm chằm vào ca giải phẫu vẫn còn đang tiếp tục , " Phương Thịnh cướp mất đối tượng kết hôn của Tưởng tiên sinh , trong lòng ngài cũng không chịu nổi nhỉ ? "
" tôi không hề cảm thấy vậy , " Tưởng Viễn Chu bước qua nắm bả vai của Hứa Tình Thâm , " không phải tôi cũng đã ăn thanh mai của cậu ta rồi sao ? Không thua thiệt . "
Lúc ca giải phẫu kết thúc , phía bệnh viện gọi điện thoại tới .
Tưởng Viễn Chu nói chuyện một hồi lâu , sau đó đem điện thoại di động đặt lên tủ đầu giường , " ca giải phẫu coi như thuận lợi , chỉ xem ngày mai có thể tỉnh lại hay không . "
Buổi tối , đau nhức , mệt mỏi , Hứa Tình Thâm thở hổn hển , hai tay gần như giơ cao trên đỉnh đầu của mình .
Tưởng Viễn Chu dọn dẹp sạch sẽ rồi tắt đèn nằm xuống bên cạnh cô . Mặc dù bọn họ đã có hành động thân mật nhất , nhưng thực chất vẫn coi như người xa lạ .
Hứa Tình Thâm cảm giác được hơi thở của người đàn ông , lúc nhẹ lúc nặng . Anh thậm chí còn thản nhiên gối đầu lên cánh tay của cô .
Tiếng hít thở của anh càng lúc càng đều đặn , ngủ được một nửa thời gian , còn đè lên nửa người của cô .
Đến gần sáng sớm , anh lại muốn cô một lần nữa .
Hứa Tình Thâm hầu như ngủ không ngon . Trong đầu cô suy nghĩ quá nhiều vấn đề , lo lắng cho em trai , lo lắng cho người nhà , còn lo lắng cho người bị nạn trong bệnh viện .
Không tới chín giờ , điện thoại của Tưởng Viễn Chu lại lần nữa vang lên , anh buông người phụ nữ ở trong lòng ra , một tay sờ soạng trên tủ đầu giường .
" alo . "
" tỉnh rồi phải không ? Tình huống cũng không tệ lắm , vậy thì tốt . "
Tảng đá đè nặng trong lòng Hứa Tình Thâm cuối cùng cũng buông xuống , cô ngồi dậy , mặc kệ trên người không một mảnh vải che thân . Tưởng Viễn Chu đặt điện thoại di động xuống nhìn về phía cô , " vận may của cô cũng không tệ . "
" tôi sẽ đi đón em trai tôi ngay bây giờ . "
" tôi bảo lão Bạch thu xếp một chiếc xe , cùng cô qua đó . "
Hứa Tình Thâm cúi người xuống nhặt quần áo trên mặt đất lên , " được . "
Lúc bước ra biệt thự , hai chân cô mềm nhũn , chỉ cảm thấy thân thể bị giày vò đến mức cạn kiệt sức lực . Tài xế đang ở bên ngoài chờ cô . Cô gần như là lết từng bước mà đi tới .
Xe chạy thẳng ra khỏi khu biệt thự . Hứa Tình Thâm không ngừng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lấm lét .
Tài xế nhìn ra được sự gấp gáp của cô , " Hứa tiểu thư , ở ngay trước mặt thôi , chỉ mấy phút nữa là tới . "
" vâng . "
Cô lui lại dựa vào phía sau , khóe mắt liếc qua thấy một chiếc xe màu trắng đang gào thét bay qua . Ngay sau đó , cô đột ngột ngã nhào về phía trước , thật may là có dây an toàn kéo cô trở lại .
" lái xe kiểu gì vậy ! " Tài xế không nhịn được gào lên .
Hai chiếc xe chia ra trái phải ngăn chặn ở trước đầu xe . Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu , ngay cả đường lui cũng bị chặn lại rồi .
Tài xế ấn kèn mấy cái , chiếc xe trước mặt vẫn không hề nhúc nhích . Đây vốn là tuyến đường chính , xe rất nhanh bị chặn lại thành một hàng dài , tiếng kèn xe bén nhọn vang lên chói tai .
" chuyện gì xảy ra vậy ? " Hứa Tình Thâm mới vừa hỏi xong , cửa sổ xe liền bị gõ nhẹ hai cái .
" là Tưởng tiên sinh . " Tài xế không ngừng vội vàng mở khoá cửa xe . Tưởng Viễn Chu không đợi anh ta bước xuống , tự mình mở cửa xe ra rồi ngồi vào bên cạnh Hứa Tình Thâm .
" Tưởng tiên sinh , ngài xem ......"
Lúc Tưởng Viễn Chu bước vào trong xe , mang theo khí lạnh khắp người , áo khoác ngoài màu đen phẳng phiu , " nói cho bọn họ biết , đây là xe của tôi . "
" dạ . " Tài xế lập tức đẩy cửa xe ra bước xuống .
Cũng không lâu lắm , có hai người bước xuống từ trên chiếc xe chắn trước mặt , đi theo tài xế tới bên cạnh xe anh .
" Tưởng tiên sinh , chào ngài . "
" chơi trò gì vậy ? Người nhà họ Vạn đều thích lái xe như vậy à ? "
Hai người đối mặt nhìn nhau . Hứa Tình Thâm quay đầu lại , thấy một bên mặt của người đàn ông vẫn còn lưu lại nét thoả mãn , cằm kiên nghị lạnh lùng mà cứng rắn , không giận mà uy .
Một người lôi điện thoại di động ra từ trong túi quần liếc nhìn . Hứa Tình Thâm nghĩ thầm những người này dám chặn xe của Tưởng Viễn Chu , nhất định là muốn gây sự với anh .
Thế nhưng không ngờ giọng nói của Tưởng Viễn Chu lại nhàn nhạt cất lên , " ngăn chặn cô ấy , là đang đợi cảnh sát đến đây à ? "
Trong đầu Hứa Tình Thâm hoàn toàn ngây ngốc .
Sắc mặt của hai người đứng ngoài xe cũng khó coi . Tưởng Viễn Chu lại nói tiếp , " Vạn tiểu thư cho rằng cô ấy đang đi tự thú , vì vậy nhất định phải ngăn chặn lại để gán tội danh gây tai nạn bỏ trốn cho cô ấy phải không ? "
Hứa Tình Thâm nghe vào trong tai , chỉ cảm thấy sợ hết hồn hết vía . Cô không quen biết ai họ Vạn cả . Nếu không phải là người quen , như vậy ...... vị hôn thê của Phương Thịnh chính là họ Vạn .
" Tưởng tiên sinh , chúng tôi không có ý này . "
Tưởng Viễn Chu vắt một chân lên , chậm rãi tháo bao tay bằng da thật xuống , " đem xe lui ra đi , cậu trở về nói cho cô ta biết , tôi khó có khi có lòng tốt , đem người bị tai nạn xe cộ tối hôm qua đi cấp cứu rồi . Vì vậy các người có ngăn cản cô ấy cũng vô dụng thôi , rõ chưa ? "
Bàn tay Hứa Tình Thâm đặt ở bên cạnh khẽ nắm lại thành quyền . Ở cách đó không xa , còi báo động của xe cảnh sát nối nhau vang lên truyền tới .
Hai người kia thấy không thể dối gạt được nữa , đành phải thừa nhận . " Tưởng tiên sinh , ngài làm như vậy Vạn tiểu thư sẽ đau lòng lắm . "
" cô ta còn có thể ở ngay trong tầm mắt của tôi mà quyến rũ tên họ Phương kia mà . Thế nào , tôi giúp đỡ người phụ nữ bên cạnh mình một phen , ai dám nhiều lời ? "
Người đàn ông đứng ngoài cửa sổ xe á khẩu không trả lời được .
Ngón tay Tưởng Viễn Chu vuốt ve tới lui trên cái bao tay da thật , đôi mắt sắc bén ẩn giấu sau tròng kính mát màu đen , sống mũi thẳng tắp . Anh ngồi ở đó , khí thế mạnh mẽ , không phải loại mà người thường có thể tới gần . Hứa Tình Thâm thấy khoé môi mỏng của anh kéo vểnh lên , " còn cô , có lời gì nhờ bọn họ nhắn gửi cho Phương Thịnh không ? "
" tôi không quen anh ta . "
Tưởng Viễn Chu hừ nhẹ . " thật không có tiền đồ . "
Hai người đàn ông kia nhấc chân lên định rời đi .
" được rồi , " Khoé môi Hứa Tình Thâm đột nhiên hé mở , " hãy giúp tôi nhắn cho anh ta một câu đi . "
Tưởng Viễn Chu không nói lời nào , hai người đứng ngoài cửa sổ cũng không dám tùy tiện rời đi . Vẻ mặt Hứa Tình Thâm thản nhiên nhìn về phía bọn họ , " có gặp Phương Thịnh thì nhắn giúp tôi câu này , chỉ nói ...... bây giờ tôi và Tưởng Viễn Chu rất thân thiết . "
Vị Tưởng tiên sinh này nghe vậy , lồng ngực phập phồng mấy cái , dần dần , độ cong nơi khóe miệng kéo ra , đến cuối cùng hẳn là vô cùng sung sướng mà bật cười .
Thật không uổng phí sức lực anh đã tiêu tốn ở trên người cô nhiều như vậy .
Rất thân thiết , bọn họ quả thật rất thân thiết .
Xem tiếp: Quyển 1 - Chương 5 - Cách Một Ngày , Không Quen Biết Cô