Sắc Đẹp Khó Cưỡng Quyển 1 - Chương 16 - Tôi Có Thể Cho Cô Chỗ Ở
Chương trước: Quyển 1 - Chương 15- Cô Cũng Không Sợ Bị Đè Bẹp Dí
Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra bước xuống . Mập Mạp thấy vậy , định cửa mở đuổi theo .
Tưởng Viễn Chu nhìn thấy , một cước đạp vào cánh cửa xe mới mở ra được một nửa kia , cả người Mập Mạp bị bắn trở về , trong lúc nhất thời bị mắc kẹt trong chỗ điều khiển hình như không thoát ra được .
Người đàn ông dẫn đầu quay trở lại trước xe của mình . Hứa Tình Thâm còn hơi do dự . Tay phải của Tưởng Viễn Chu hạ xuống mui xe , " không phải bị người nhà đuổi ra ngoài rồi sao ? Còn muốn quay trở về nữa à , còn thiếu nước bị người ta đẩy ra ngoài cửa có phải không ? "
Hứa Tình Thâm mở cửa xe ngồi vào chỗ phụ lái . Sau khi Tưởng Viễn Chu lái xe chạy đi được một đoạn , càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười , " cái tên mới vừa rồi kia , là đối tượng hẹn hò của cô à ? "
" không phải ! " Hứa Tình Thâm quay mặt ra ngoài cửa sổ .
" sửa sang lại nhà cửa sạch sẽ , còn có chiếc giường thoải mái ......" Tưởng Viễn Chu làm ra vẻ như bắt đầu liên tưởng tới một cảnh tưởng . Anh vốn cũng không phải là người có suy nghĩ trong sáng , " chỉ là không biết cái giường kia có đủ rộng cho vóc dáng của hắn lăn lộn hay không ? "
" Tưởng tiên sinh , anh nghĩ quá nhiều rồi . " Hứa Tình Thâm cắt đứt lời của anh , " tôi không cần xe cộ hay nhà cửa gì cả . "
" vậy cô muốn cái gì ? "
Cô quay đầu đi , " tôi muốn khám bệnh . "
Ngón tay Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng gõ trên tay lái , " làm bác sĩ kiếm không được mấy tiền đâu . "
" Tưởng tiên sinh nhất định đã từng nghe nói , có rất nhiều người muốn làm bác sĩ , là vì muốn cứu sống trị thương . Tôi đây , tôi ......"
Tưởng Viễn Chu cười lạnh , " cô học y , là vì Phương Thịnh đúng không ? "
Đôi mắt hạnh của Hứa Tình Thâm hơi mở to , sự kinh ngạc trong đáy mắt gần như không che giấu được nữa , nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn không thừa nhận , " không liên quan gì tới anh ta . "
" ngày mai , tôi sẽ bảo viện trưởng Chu sắp xếp cho cô một bệnh nhân . Nếu cô có thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh và cách điều trị , tôi liền thu xếp cho cô khám bệnh . "
" được ! "
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn vào trong kính chiếu hậu , đôi môi hơi cong lên , " Béo ú chắc còn chưa bỏ cuộc , nãy giờ vẫn đuổi theo . "
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn , quả nhiên thấy chiếc xe BMW kia vẫn còn đang theo sát phía sau .
" đối xử với cô cũng không tệ , biết cô không nhà không cửa , đuổi theo muốn đón cô về . "
" Tưởng tiên sinh , anh nói ra lời này không cảm thấy ghê tởm sao ? "
Mập Mạp mới vừa rồi nhìn Hứa Tình Thâm bằng ánh mắt kia , liền hận không thể đè ngả cô ra . Tưởng Viễn Chu là một người tinh ý như vậy còn không thể phát hiện ra được sao ?
Người đàn ông thu lại tầm mắt , " tại sao lại bị đuổi ra ngoài ? "
" bà con đến ở trong nhà . " Hứa Tình Thâm hời hợt đáp .
Tưởng Viễn Chu đạp chân ga , tốc độ lập tức tăng lên , " tôi có thể sắp xếp cho cô một chỗ ở . "
Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười , " Tưởng tiên sinh , anh đừng nói đùa nữa được không ? "
" vậy cô muốn tiếp tục ở đó à ? Bà mẹ kế kia của cô còn chưa moi sạch tiền của cô ư ? "
Hứa Tình Thâm hạ cửa sổ xe xuống một chút , " tôi còn có bạn bè . "
Trong đáy mắt Tưởng Viễn Chu tràn ra ý cười lạnh nhạt , " cô bài xích như vậy làm gì ? Giữa tôi và cô , không tồn tại cường thủ hào đoạt ( dùng sức mạnh và tiền bạc để cưỡng ép ) . Có một số việc nếu không phải do cô cam tâm tình nguyện , không ai ép được cô . "
Đây cũng là nguyên tắc làm việc của Tưởng Viễn Chu . Anh là một nhân vật xuất chúng , cho tới bây giờ cũng không cần phải làm chuyện cưỡng ép người khác .
" Tưởng tiên sinh , dừng lại ở đầu đường trước mặt đi , bạn tôi ở phố bên kia . "
Tưởng Viễn Chu không trả lời , lái xe đến nơi rồi dừng hẳn ở ven đường . Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra , " cám ơn . "
Cô nhìn chiếc xe của Tưởng Viễn Chu chạy càng lúc càng xa . Hứa Tình Thâm lấy điện thoại di động ra , lật tìm thông tin . Ở nhờ nhà bạn một hai ngày đương nhiên không thành vấn đề , nhưng nếu là một tháng hai tháng thì sao đây ?
Hứa Tình Thâm đứng ở đầu đường người qua kẻ lại , lại một lần nữa có cảm giác bản thân mình thật nhỏ bé vô lực .
Hôm sau .
Hứa Tình Thâm ăn mặc gọn gàng đi tới bệnh viện . Bệnh nhân được sắp xếp cho cô đang ở trong phòng bệnh VIP . Cô đẩy cửa ra bước vào , liền nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng khóc ầm ĩ của một bé trai , " con muốn về nhà , con không muốn ở đây , cho con về nhà . "
Một đôi cha mẹ trẻ tuổi đang trông chừng ở trước giường . Tống phu nhân ăn vận thời thượng đang cúi người xuống dỗ dành , " bảo bối ngoan , bác sĩ sẽ lập tức tới ngay , đừng ồn ào nữa . "
" con không muốn ở đây , con muốn về nhà ......"
Hứa Tình Thâm bước tới phía trước . Dáng vẻ của bé trai hình như chưa tới sáu bảy tuổi , lúc này đang nằm trên giường bệnh lăn qua lộn lại . Tống phu nhân thấy cô bước vào , vội vàng đè lại bả vai của con trai , " con xem , bác sĩ tới rồi kìa . "
Hứa Tình Thâm bước tới trước mặt bé trai cúi người xuống , mỉm cười , " nói cho cô biết , chỗ nào không thoải mái ? "
" sáng sớm liền kêu đau bụng , bác sĩ mau khám thử đi . "
Hứa Tình Thâm hít xuống một hơi , tay cô đặt nhẹ lên bụng bé trai , " chỗ này đau không ? "
" đau , đau , đau ! " Bé trai hét ầm lên .
Sau đó , Hứa Tình Thâm nhấn thêm mấy chỗ khác . Tiếng kêu gào của bé trai càng lúc càng lớn , điên cuồng thảm thiết . Tống phu nhân không nhìn được nữa , dùng sức kéo Hứa Tình Thâm qua bên cạnh , " cô có biết khám bệnh không vậy ? Không có bệnh cũng bị cô ấn thành bệnh luôn rồi . Cô còn trẻ như vậy , có kinh nghiệm sao ? Tôi phải đổi chuyên gia khác tới đây ! "
" ngài đừng nóng , trước tiên tôi sẽ sắp xếp cho bé làm kiểm tra ......"
" nếu làm kiểm tra xong , cô vẫn không thể tìm ra bệnh kê đơn thuốc , tôi cho cô đẹp mặt ! "
Người ở được trong phòng bệnh VIP , tính tình cũng đều không khá hơn là mấy , Hứa Tình Thâm cũng không để trong lòng .
Hoá đơn là do cô tự mình đi lấy về . Hứa Tình Thâm xem kết quả kiểm tra , sắc mặt hơi tối xuống .
Nếu cô phán đoán không lầm , nếu kết quả kiểm tra không có gì sai sót , vậy thì đứa bé kia căn bản là không hề đau bệnh gì cả .
Trong phòng bệnh VIP .
Người đàn ông canh giữ ở cửa nhìn lấm lét ra ngoài . Bé trai một tay ăn quà vặt nhập khẩu , tay kia chơi điện thoại di động . Tống phu nhân ở bên cạnh vừa đút sữa tươi cho bé uống , vừa nói chuyện điện thoại .
" Vạn tiểu thư , ngài cứ yên tâm đi , chút việc nhỏ này tôi đương nhiên là phải giúp đỡ rồi . "
" đúng đúng , con tôi thông minh lắm . Mới vừa rồi tôi còn tưởng rằng nó thật sự bị đau ở đâu đấy ! "
" mau ......" Người đàn ông đứng ở cửa đột ngột kêu lên , " Tưởng , Tưởng Viễn Chu ...... em trai của em tới ! "
Tống phu nhân vội vàng cúp điện thoại . Tưởng Viễn Chu rất nhanh đã đi tới cửa . Người đàn ông mở cửa ra , chào hỏi hết sức cung kính , xưng hô cũng là Tưởng tiên sinh .
Tưởng Viễn Chu bước vào phòng bệnh . Tống phu nhân sớm đã lấy quà vặt trong tay bé trai đem giấu đi , " ô , Viễn Chu tới à . "
Tưởng Viễn Chu đi tới trước giường bệnh , cũng không ra vẻ thân thiết gì cả . Tống phu nhân này vốn là tám gậy tre nối nhau mới có thể gọi là có chút thân thích , trong ngày thường chỉ cần hắt hơi sổ mũi một cái , liền hận không thể lôi cả nhà chạy tới Tinh Cảng .
" lần này lại bị sao nữa ? "
" ồ , sáng nay Mao Mao nói bụng khó chịu , chị cũng sắp nóng ruột muốn chết rồi . "
Hứa Tình Thâm đại khái đã đoán ra được , bệnh nhân này nhất định là do Tưởng Viễn Chu sai người sắp xếp , không có bệnh cũng giả vờ bị bệnh , đơn giản là muốn khiến cho cô không thể tìm ra được nguyên nhân chính xác .
Hứa Tình Thâm mở cửa phòng bệnh ra bước vào , vừa khéo trông thấy Tưởng Viễn Chu , suy đoán trong lòng cũng liền được chứng thực .
" thế nào rồi ? Đã tra ra được nguyên nhân tại sao con tôi không thoải mái chưa ? " Tống phu nhân cao giọng hỏi .
Lúc này , một y tá đẩy xe đựng dụng cụ y tế bước vào . Hứa Tình Thâm đi tới , cầm lên một ống tiêm rõ to , " mau lên , chích xong mũi này còn phải đưa tới phòng giải phẫu . "
" cô điên rồi sao ? " Tống phu nhân thét lên chói tai .
Hứa Tình Thâm dùng tay miêu tả , " trong bụng con trai ngài có một dị vật , nhất định phải mổ lấy nó ra ngay . Đúng rồi , trước khi đưa vào phòng giải phẫu nhớ rút ra sáu ống máu nhé . "
" oa ——" Bé trai nằm trên giường bệnh khóc rống lên , " con không muốn ! "
Tưởng Viễn Chu đang tựa vào cạnh cửa sổ cũng phải bật cười .