21 Vốn tưởng rằng bản thân và Tô Dục chẳng qua chỉ cùng một không gian mà thôi, không ngờ tới rằng, thời gian không gian vốn luôn song hành, y từng sống tại triều Minh, đến triều Thanh, đương nhiên dấu vết của y vẫn còn tồn tại, huống hồ dấu tích đó lại xuất hiện mọi lúc mọi nơi thế này.
22 Bách tính trong thành Phụng Dương ngoài kiểu tóc và trang phục, trang sức ra, chẳng có gì khác hai trăm năm về trước, cuộc sống bận rộn hằng ngày vẫn diễn ra, ban ngày đi làm, ban đêm về nghỉ.
23 Bên trong miếu đường, bên tấm đá màu xanh, tôi cứ ngồi chôn chân cả đêm. Khi còn sống chưa từng phụ bạc người nào, càng không nói đên chuyện mắc nợ người ta, tôi tự nhận mình là một người tốt, luôn bị ức hiếp, thỉnh thoảng cũng cố nuốt ấm ức vào bụng mà cho qua chuyện.
24 Tô Dục ngồi dựa vào cửa miếu nhìn nước mưa thuận theo mái hiên chảy xuống, như đang cảm nhận thời gian dần trôi. Đây là trận mưa lớn thứ ba trong mùa mưa xuân năm nay.
25 Trong tình yêu luôn xảy ra những chuyện bất ngờ, nỗi nhớ mong của Tô Dục làm mặt tôi đỏ bừng, nhưng trái tim như có gì đè nặng. Muốn đem tất cả tình yêu trao gửi cho chàng, nhưng lại nhận ra những gì mình có thể cho đi thật quá ít ỏi.
26 Bất luận là thời gian mười năm, một trăm năm hay một ngàn năm, tóm lại muốn làm được Quỷ sai, nhất định phải có lòng kiên định. Khi còn sống tôi chưa từng cảm thấy như vậy, chỉ nghĩ rằng công việc là để sống tạm qua ngày.
27 Sau khi phát hiện chết đi rồi vẫn có luân hồi, ai cũng cho rằng sinh mạng kết thúc thì ước vọng sẽ ký thác cho đến kiếp sau. Nhưng sau khi uống canh Mạnh Bà trên cầu Nại Hà, ai còn nhớ được trùng trùng những chuyện rối ren của kiếp trước nữa.
28 Nhiệm vụ định hồn của ngày hôm nay hầu hết đều diễn ra ở kinh thành, lại là một cuộc tàn sát đẫm máu. Nếu phải nói tới thứ khác biệt lớn nhất giữa cổ và kim, thì đó chính là cách thức giết chóc.
29 [1] “Thất tình” và “Lục dục” là từ của nhà Phật. “Thất tình” là bảy thứ tình cảm thường khuấy động lòng người, hỷ (mừng), nộ (giận), ai (lo), cụ (sợ), ái (yêu), ố (ghét) và dục (muốn).
30 Một trăm năm có biết bao thay đổi, huống hồ Tổng quản lý hành chính địa phủ cũng đã là người mới. Người đứng đầu địa phủ hiện nay mang phong cách hiện đại hóa, đặc biệt ưa chuộng phong cách thế kỷ Hai mươi mốt.
31 … Ngày nọ, tháng nọ, năm nọ Duyên khởi…Bên cầu Nại Hà, Diêm vương Tô Dục mới khai mở mảnh đất mới, phá lệ cho phép quỷ quan nọ mở cửa hàng, tên tiệm là Thất Thất ức phường.
32 Trời đất lúc sơ khai, là một mảng hỗn mang, từ vô đến hữu, là một kỳ tích. Giang Tưởng luôn đem chuyện mình được sinh ra liên hệ với hành động vĩ đại khai thiên lập địa, vì mỗi quỷ quan đều nói với hắn, sự tồn tại của hắn là độc nhất vô nhị, chưa từng có tiền lệ.
33 Trời hửng sáng, tiệm bánh lớn ở góc đường đã bắt đầu nổi lửa, nhào bột. Việc nhào bột không những tốn sức mà còn phải có kỹ thuật. Lượng nước cho vào bột phải vừa đủ, sau đó nhào đều đến khi bộn mịn, không được qua loa cẩu thả để lại những chỗ bột ngấm không đều, như vậy sẽ khiến bánh sau khi nướng xong không cân đối, kích cỡ không bằng nhau.
34 “Danh sách giải thưởng lễ hội năm thứ tám trăm tám mươi tám”Giải thưởng diễn viên tiềm năng: A Mao Thiên quan Dao Thận thủ vai (Lần đầu phối hợp diễn nam phụ trọng yếu)Giải thưởng cống hiến: Tô Dục (Tiêu tốn rất nhiều pháp lực, tạo nên cả thành Phụng Dươ...