21 Lời này của Hòa Tuyết quả nhiên là một kích dậy ngàn tầng sóng, mọi người quay sang nhìn Hòa Linh bằng ánh mắt thăm dò khó hiểu.
Hòa Linh khẽ nhếch môi, lên tiếng: “Phong thái của Lục Hàn công tử không ai có thể sánh bằng, ta ngưỡng mộ một chút cũng không thể sao? Chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ chứ không hề có ý gì khác.
22 Hòa Linh rất ghét cảm giác bị người khác sát lại gần thế này, hơn nữa, nàng còn khẳng định, người hiện tại đang ôm lấy mình đích thị là tên hắc y nhân buổi tối hôm đó, tên khốn kiếp thiếu chút nữa đã bóp chết nàng.
23 Sở gia gần nhất xảy ra hai chuyện, thứ nhất là Tứ tiểu thư bởi vì hãm hại Lục tiểu thư mà bị phạt cấm túc. Có thể thấy được, kể cả lúc đó nàng ta có giả bộ bất tỉnh cũng vô dụng.
24 Cho dù Lục Hàn tin tưởng tháng sáu có tuyết rơi, cũng không bao giờ tin Sở Hòa Linh ngưỡng mộ mình. Kỳ thật, hắn rất khó tưởng tượng Sở Hòa Linh sẽ ngưỡng mộ một ai đó, đặc biệt lại là một nam nhân! Mặc dù chỉ gặp quá vài lần, nhưng Lục Hàn tin tưởng trực giác vào của mình.
25 Đến tận ngày hôm sau Hòa Linh mới gặp mặt bà cô Sở thị cùng với hai huynh muội Lý Hiển, Lý Mộng. Tên tiểu nhân Lý Hiển kia vừa thấy Hòa Linh, hai mắt liền sáng bừng, thầm cảm khái, sao Sở gia lại sản sinh ra toàn những cô nương như hoa như ngọc thế này.
26 Sự kiện ồn ào kia liền chấm dứt khi Hòa Linh đột ngột ngất đi, kỳ thật cũng không phải không muốn gây thị phi chẳng qua ngày mai chính là sinh thần của Sở lão tướng quân cho nên không có người nào dám gây chuyện cả.
27 Tuy rằng đêm qua mưa to không ngừng, nhưng hôm nay thời tiết ngược lại rất tốt, đây cũng là điểm đặc biệt của tiết trời Vĩnh An, mưa tới cũng nhanh, mà đi cũng mau.
28 Sắc mặt Hòa Linh khẽ biến, giọng nói này, rõ ràng là của tên hắc y nhân nên bị cắt thành mười tám đoạn nào đó mà!
Người nào đó vòng qua bụi cây, chậm rãi đi lên bậc thang, một thân trường bào xanh ngọc, búi tóc chỉn chu, hai mắt thâm thúy sáng ngời, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, nét nào ra nét đấy nhưng khi kết hợp lại với nhau lại hoàn mỹ vô cùng.
29 Dù Hòa Linh mới chỉ nói lấp lửng nhưng ai nấy cũng đều hiểu được vế sau muốn ám chỉ điều gì, chẳng phải là Tạ Du Vân thích Triệu Uyển Oánh thôi sao. Lật qua lật lại, chỉ cần hai câu đã kéo được ba người vào cuộc thì Sở Hòa Linh sao có thể là một tiểu cô nương đơn thuần được chứ.
30 “Lâm tiểu thư rất đáng thương , ta dẫn nàng ấy về phòng an ủi một chút. Các ngươi cứ chậm rãi nói chuyện đi!”. Hòa Linh cảm thấy, mình thật sự quá tốt bụng, kéo Lâm Dĩnh Chi bước đi, Lâm Dĩnh Chi vẫn còn đang ngơ ngác cứ thế đi theo xuống đình.
31 Trên chân Hòa Linh đeo chiếc lắc gắn chuông nhỏ, chỉ cần đi đường sẽ phát ra tiếng vang, thu hút không ít sự chú ý. Tuy nhiên, Lão phu nhân cũng không hỏi han tới việc này.
32 Hòa Linh vừa dứt lời, mặt Lý Hiển liền tái nhợt, thậm chí hắn ta còn không dám khẳng định, bản thân có thể sống sót hay không. Biểu muội này, hiện tại điên rồi sao? Cảm giác âm trầm xâm nhập đến tận cốt tủy khiến cho hắn ta không dám xê dịch chỉ sợ chọc giận nàng, sẽ trực tiếp bị giết chết!
Hòa Linh lắc lư chân, tiếng đinh linh vang lên không ngừng, nàng cầm cây trâm trên tay, rốt cuộc cũng đứng dậy, đi đến cạnh Lý Hiển, hắn ta không dám nhìn trực diện, chỉ run run muốn lui vào trong góc.
33 Lúc này Hòa Linh thật sự không giữ nổi bình tĩnh, cũng không biết vì sao, vừa rồi đột nhiên trong đầu lại nảy ra một ý niệm kỳ quái, đời trước, Triệu Uyển Oánh thật sự bị bệnh rồi chết sao? Tạ thừa tướng cũng không thích Triệu Uyển Oánh, cho dù không biết con người thật của nàng ta ra sao nhưng với gia thế đó đã không thể nào trở thành Tạ phu nhân được.
34 Mấy ngày này Sở Trí An đều không hồi phủ, nhưng kể cả như thế, những chuyện đã xảy ra trong phủ không hẳn không nắm được, chuyện về Hòa Linh lại càng thêm rõ ràng.
35 Cái này, Trí An quả thật thấy xấu hổ, vốn dĩ hắn còn có thể biểu hiện bình tĩnh, nhưng hiện tại thì không, ngươi một tiểu cô nương nói ra lời này, trong giọng nói còn mang theo ác ý, ngươi bảo hắn làm sao có thể bình tĩnh được.
36 Tạ Du Vân gật đầu: "Coi như là biết. Nữ nhi của Tam phòng phủ Sở tướng quân, Ngũ Tiểu Thư Sở gia. "
Nam tử áo đen gõ ngón tay, ngón tay càng thêm tái nhợt kỳ lạ, hắn trầm ngâm một chút: "Sở Hòa Linh!"
Tạ Du Vân gật đầu, "Đúng vậy!"
Tạ Du Vân không bình thường, khi nhắc tới Sở Hòa Linh liền thấy không bình thường, người khác không biết điều này, thế nhưng hắn ta lại biết, tính ra, hai người quả thật quen biết đã lâu.
37 Bên trong phòng lạnh lẽo, rét căm căm khí lạnh thổi vào người, Mai Cửu chậm rãi tỉnh lại, chiếc giường cẩm thạch tỏa ra ánh sang dịu dàng mát mẻ, y nhếch miệng cười, "Ta quả thật vẫn chưa chết.
38 Lý Sở thị mặc dù là người đàn bà đánh đá chua ngoa, nhưng nếu là nói đến chuyện giết người phóng hỏa, bà ta quả thật không dám. Nghe Lý Hiển nói câu giết nàng hung ác kia, bà co rúm lại, có vẻ muốn rút lui, "Hiển nhi, có nhất thiết phải giết người không?"
Bây giờ Lý Hiển nhớ đến Sở Hòa Linh, toàn thân lạnh lẽo, nàng xuống tay hoàn toàn không do dự, đã như vậy, cũng đừng trách y không nể mặt, ddlqd.
39 Ngoài dự đoán của mọi người, Lý Mộng không phản bác lời nói của Hòa Linh, điều này làm cho mọi người rất ngạc nhiên đồng thời cũng hiểu, cô nãi nãi này, chắc chắn rất thiên vị.
40 Lan Đại Phú là người khôn khéo, ông biết lúc này không tiện ở lại đây, nên quay sang chào chất nữ nhà mình rồi rời khỏi, Lý Mộng đứng cạnh bên, cũng vội vã khẽ chào, Lan Đại Phú cười hiền lành, bước nhanh rời đi.