Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Quốc Sắc Sinh Kiêu Chương 771-775

Chương trước: Chương 768-770



Chương 771: Nhỏ không nhẫn sẽ loạn mưu lớn

Sở Hoan giọng nói hời hợt, thậm chí khóe miệng còn cười nhàn nhạt. Viên Sùng Thượng dù sao cũng là Tổng đốc một phương, tuy xuất thân võ tướng, nhưng lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, lúc này rốt cuộc phát giác ra vị Khâm sai đại nhân này dường như không có cảm tình gì với Lục gia, thậm chí hai bên sớm có hiềm khích. Tuy nói ngày sau tại An Ấp còn cần thương gia giàu có như Lục gia giúp đỡ, nhưng lão cũng biết nặng nhẹ, so sánh với Sở Hoan Sở đại nhân gần đây nổi lên trong triều, sức nặng của Lục gia đương nhiên nhẹ hơn rất nhiều. Lão ho khan một tiếng nói:

- Lục Thế Huân, tấm giấy nợ này bản quan đã xem, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng, bên trên cũng có ký tên của ngươi, có vấn đề hay không, chỉ cần so sánh dấu tay một chút là được.

Lục Lãnh Nguyệt liền nói:

- Tổng đốc đại nhân, Khâm sai đại nhân, đừng nghe tiểu khuyển hồ ngôn loạn ngữ, giấy nợ này cực kỳ chắc chắn, đâu phải giả bộ.

Lão cười nói với Sở Hoan:

- Sở đại nhân, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, đã có giấy nợ ở đây, Lục gia ta đương nhiên làm việc theo giấy nợ.

Lão dừng một chút, mới nói:

- Chẳng qua… Mười hai vạn lạng bạc không phải số lượng nhỏ, Khâm sai đại nhân có thể cho ta vài ngày hay không?

Sở Hoan cười nói:

- Lục đông gia gia nghiệp to lớn, mười hai vạn lạng bạc cũng không lấy ra được sao?

Thật ra lời này của Sở Hoan quả thực nói hơi quá, tuy rằng Lục gia là thương nhân giàu có, nhưng mười hai vạn lạng bạc cũng không phải số lượng nhỏ, cần biết bốn năm trăm lạng bạc có thể mua một căn nhà không tồi ở phủ Thái Nguyên. Lục gia tuy giàu có, nhưng dù sao cũng không thể phú khả địch quốc giống như Hoàng gia, hơn nữa Lục gia buôn bán lương thực, lương thực tồn đọng nhiều, hai ba vạn lạng bạc hiện ngân gom góp trong nhất thời có thể lấy ra, nhưng muốn thoáng một cái lấy ra hơn mười vạn lạng bạc, điều này tuyệt đối không làm được.

Lục gia tồn đọng rất nhiều lương thực, hơn nữa trước giờ buôn bán lương thực bên ngoài, bán đi không ít lương thực, thế nhưng số tiền lương thực kia không có khả năng lập tức trở về.

Cảnh ngộ của Lục Thế Huân tại phủ Vân Sơn, đương nhiên thêm mắm thêm muối nói cho Lục Lãnh Nguyệt, chẳng qua giấy nọ hơn chục vạn lạng bạc trắng, Lục Thế Huân đương nhiên không nói cho Lục Lãnh Nguyệt, thậm chí bản thân Lục Thế Huân cũng quên có chuyện như vậy.

Lục Lãnh Nguyệt càng không thể tưởng được, dạ yên hôm nay mọi người đều vui vẻ, chân trước vừa tặng dạ minh châu quý báu, chân sau vị Khâm sai đại nhân này trở mặt, ra tay muốn đòi nợ, quả nhiên trở mặt vô tình.

Mười hai vạn lạng bạc, chớ nói hiện giờ lấy ra, cho dù mười ngày nửa tháng nữa cũng chưa chắc có thể xoay đủ. Trong lòng Lục Lãnh Nguyệt hận đến ngứa răng, chẳng qua lúc này lại không dám phát tác, tuy nói mười hai vạn lạng bạc là số lượng khổng lồ, nhưng cũng không phải Lục gia không thể chịu nổi. Nghĩ tới khoản tiền lương thực trong nhất thời không thể lấy trở về, sau này chỉ có thể đi mượn tất cả các thương gia lớn trong phủ Thái Nguyên.

Dù sao Lục gia còn có lương thực đầy kho, lại là Hội trưởng Thương hội, gia nghiệp cực lớn, mượn chút bạc, vấn đề không quá khó khăn.

- Khâm sai đại nhân yên tâm, mười hai vạn lạng bạc, trước khi đại nhân rời khỏi Thái Nguyên, chắc chắn dâng lên không thiếu một xu.

Lục Lãnh Nguyệt thần sắc bình tĩnh:

- Có Tổng đốc đại nhân làm chứng, Lục gia tuyệt đối sẽ trả lại khoản nợ này, ha ha… !

Viên Sùng Thượng cũng cười nói:

- Sở đại nhân, Lục đông gia đã nói như vậy rồi, ngài yên tâm là được. Bản đốc làm chứng, lúc Sở đại nhân rời khỏi Thái Nguyên, mười hai vạn lạng bạc chắc chắn sẽ đi theo.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Bình định Hoàng Thiên Dịch, tra xét Hoàng gia, cũng không phải chuyện hai ba ngày. Lục đông gia, tuy bổn quan là Khâm sai triều đình, nhưng công tư rõ ràng. Thiếu nợ thì trả tiền, là việc tư, nói thật mà nói bổn quan đợi được, Lâm Lang chưa chắc đợi được, Hòa Thịnh Tuyền càng không đợi được… !

Lục Lãnh Nguyệt không thể tưởng được Sở Hoan không nể tình, hùng hổ dọa người như thế, lão hơi cau mày hỏi:

- Vậy Khâm sai đại nhân muốn làm thế nào?

- Lục đông gia chớ hiểu lầm, ta không có ý gì khác.

Sở Hoan cười rất chân thành:

- Lục đông gia, nói thật lòng, trong vòng ba ngày, phải chăng có thể bỏ ra được mười hai vạn lạng bạc?

Lục Lãnh Nguyệt thở dài:

- Khâm sai đại nhân, thực không dám giấu diếm, rất nhiều khoản lương thực chúng ta chưa thể thu hồi lại, thời gian ba năm ngày, quá gấp gáp.

Sở Hoan nhìn Viên Sùng Thượng, cười nói:

- Lục đông gia đang ngồi núi vàng khóc nghèo rồi.

Hắn buông chén trà trong tay cười nói:

- Tổng đốc đại nhân, hôm nay ngài ở nơi này, ta nghĩ ra một biện pháp, ngài xem có được hay không?

- Biện pháp gì?

- Lục đông gia không lấy ra được mười hai vạn lạng hiện ngân, nếu Sở mỗ quá bức bách, trái lại không nể nhân tình.

Sở Hoan vươn tay mở cái hộp ra, vuốt ve dạ minh châu, khẽ thở dài:

- Lục đông gia vốn không tệ với bản quan, bản quan cũng phải cho vài phần mặt mũi, như vậy đi, Lục đông gia, Hòa Thịnh Tuyền là tửu phường, nói cho cùng thiếu vẫn là lương thực, bạc à, không có thì không có, chúng ta dùng lương thực thay thế bạc được chứ?

Lục Lãnh Nguyệt khẽ giật ình, Lục Thế Huân đã thất thanh nói:

- Không được… !

Sắc mặt Sở Hoan trầm xuống, nhìn chằm chằm Lục Thế Huân:

- Lục công tử, ngươi không có bạc, lương thực cũng không được, vậy muốn thế nào?

Lục Lãnh Nguyệt nhíu mày, trừng mắt liếc Lục Thế Huân, nhìn về phía Viên Sùng Thượng.

Viên Sùng Thượng nâng chén trà lên, cũng không nhìn Lục Lãnh Nguyệt, lão thưởng thức trà, hiển nhiên không muốn quản nhiều quá.

- Sở đại nhân đã nói như vậy, vậy đành xử lý theo ý của ngài.

Lục Lãnh Nguyệt chậm rãi nói:

- Chẳng qua Sở đại nhân có chỗ không biết, kho lương của Lục gia cũng không phải ở thành Thái Nguyên, toàn bộ sáu Chau An Ấp đều có kho lương của Lục gia, lương thực phân tán các nơi. Sở đại nhân đã muốn dùng lương thực thay thế bạc, chúng ta đương nhiên dựa theo giá cả thấp nhất của thị trường để đổi, kho lương thực phủ Thái Nguyên, chẳng qua hai ba vạn lạng bạ lương thực, những lương thực khác phân tán ở các Châu, muốn chuyển tới chỉ sợ không phải mười ngày nửa tháng có thể làm được.

Sở Hoan không nói lời nào, chỉ chậm rãi thưởng thức trà.

- Sở đại nhân, ngài xem như vậy có được hay không.

Lục Lãnh Nguyệt nói:

- Hồ Châu cách Vân Sơn gần nhất, ben Hồ Châu kia có lẽ có hai vạn lạng bạc lương thực tồn, ta phái người chuyển lương thực từ Hồ Châu tới Vân Sơn trước, sau đó lại sai người đưa tin tới tất cả các Châu, nhnh chóng tập trung lương thực tới, sau đó vận chuyển tới Vân Sơn. Điều này tuy rằng chậm trễ một thời gian, nhưng tất cả chi phí chuyên chở trên đường, đều do Lục gia ta gánh chịu, ngài thấy thế nào?

Sở Hoan sờ lên cằm, Viên Sùng Thượng tuy không đắc tội Sở Hoan vì Lục gia, nhưng hiển nhiên cũng không muốn để Lục gia quá khó khăn, lão đặt chén ta xuống, chậm rãi nói:

- Sở đại nhân, ta thấy chuyện này cứ làm như thế. Lục đông gia cũng có chỗ khó xử của Lục đông gia, chẳng qua bọn họ thiếu nợ lương thực, chắc chắn sẽ không có vấn đề, điểm này bản đốc vẫn tin tưởng.

Sở Hoan cười đáp:

- Tổng đốc đại nhân đã nói như vậy rồi, Sở mỗ nào có lý không theo.

Hắn cười nói với Lục Lãnh Nguyệt:

- Lục đông gia, hết tảy việc này liền làm phiền ngài.

Khi đang nói chuyện, đôi mắt hắn liếc nhìn giấy nợ trên tay Lục Lãnh Nguyệt. Lục Lãnh Nguyệt cười lạnh trong lòng, vẫn cung kính dâng giấy nợ trong tay cho Sở Hoan. Sở Hoan cười nói:

- Nếu như Lục đông gia đã an bài thỏa đáng, tấm giấy nợ này cũng không có tác dụng gì rồi, bổn quan vẫn rất tin tưởng danh dự của Lục đông gia.

Miệng hắn nói như vậy, nhưng vẫn cẩn thận cất tấm giấy nợ kia, đặt vào trong tay áo.

Lúc Sở Hoan rời khỏi Lục viên, tâm tình rất tốt, nhưng tâm tình phụ tử Lục gia lại cực kỳ xấu.

Sau khi tiễn Sở Hoan và Viên Sùng Thượng rời phủ, trở lại nội đường, không chờ Lục Thế Huân mở miệng, Lục Lãnh Nguyệt vươn tay thuận tiện lấy một miếng dưa lớn, giận tím mặt nói:

- Chuyện tốt ngươi làm!

Lục Thế Huân vẻ mặt đau khổ:

- Cha, đều là tiểu tử kia tính toán, con thật không ngờ hắn dĩ nhiên làm thật.

- Một chân của ngươi đã bị hắn đánh cho thiếu chút nữa không đi đường được, còn có cái gì không thật?

Lục Lãnh Nguyệt đặt mông ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng:

- Hơn mười vạn lạng bạc, chuyện lớn như vậy, ngươi lại chưa bao giờ nhắc tới với ta?

- Con… on cho rằng hắn sẽ không đến đòi hỏi.

Lục Thế Huân nắm chặt tay:

- Con sớm đã an bài tốt, hắn thật sự dám tới, con sẽ một đao làm thịt hắn, hắn muốn mười vạn lạng bạc, một ngàn lạng bạc cũng có thể tìm người lấy mạng hắn… Thế nhưng một năm qua cũng không thấy hắn tới, con còn tưởng rằng… !

Lục Lãnh Nguyệt cười lạnh nói:

- Nếu một năm trước, tấm giấy nợ kia trong tay hắn là tấm giấy lộn, hắn thật sự dám tới Thái Nguyên, khiến cho hắn có đi không về. Thế nhưng hiện giờ không giống ngày xưa, hiện giờ hắn là mệnh quan triều đình, là Khâm sai đại thần Hoàng đế phái tới, ngay cả Viên Sùng Thượng cũng phải nhường hắn ba phần, tấm giấy nợ kia là một con dao găm, lúc này hắn không lấy ra, thật là gặp quỷ rồi… !

Lục Thế Huân ghé sát vào, mặt lộ hung quang, thấp giọng nói:

- Cha, Khâm sai tính là cái gì, một đao chém xuống, đầu sẽ dọn nhà. Hiện giờ con đi tìm người… !

Gã nói tới đây, liền im lặng, đơn giản gã nhìn thấy đôi mắt Lục Lãnh Nguyệt âm trầm tới đáng sợ, không dám nói tiếp.

- Thật sự muốn giết người, Tiêu Thần có thể làm được.

Lục Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói:

- Nhỏ không nhẫn sẽ loạn mưu lớn, thời điểm này chúng ta phải nhẫn nhịn, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu Sở Hoan chết rồi, cũng không biết xảy ra biến cố gì, nếu làm hỏng chuyện lớn, chúng ta không đảm đương nổi.

Lục Thế Huân nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ trơ mắt nhìn tiểu tử kia đùa nghịch uy phong trên đầu chúng ta?

- Châu chấu trời thu, không nhảy được mấy ngày.

Lục Lãnh Nguyệt cầm một chén trà, tự mình rót một chén:

- Hiện giờ hết thảy đều theo hắn, hắn muốn thế nào, chúng ta liền xử lý theo hắn.

Lục Thế Huân hung ác nói:

- Đợi đến ngày hắn rơi vào tay chúng ta, ta muốn bằm thây hắn thành vạn đoạn, khiến cho hắn trọn đời không thể siêu inh.

Bỗng nhiên gã nghĩ tới cái gì, thấp giọng hỏi:

- Cha, cha nói hết thảy đều theo ý hắn, chẳng lẽ… chẳng lẽ chúng ta thật sự chở tất cả lương thực về Thái Nguyên, sau đó mang tói Vân Sơn?

Lục Lãnh Nguyệt ngồi xuống mặt ghế, khóe miệng lại cười quái dị:

- Thế Huân, có một câu, con nên nghe qua. Phúc và họa dựa vào nhau, phúc họa ở cùng một chỗ, vấn đề hiện giờ nhìn như Sở Hoan chiếm được thượng phong, thế nhưng hán lại không biết, hắn hoàn toàn giúp ta một việc rất lớn, ta quả thực muốn cảm ơn hắn.

- Cha, lời này của ngài có ý gì?

Lục Thế Huân nhíu mày:

- Ta… sao ta nghe không hiểu?

- Không hiểu, thì tự mình nghĩ.

Lục Lãnh Nguyệt tức giận nói, lập tức thấp giọng phân phó:

- Ngươi phái người đi Hồ Châu một chuyến, nói cho bên kia, trước tiên đưa ra năm ngàn thạch lương thực từ trong kho, chất lên xe mang đến Vân Sơn, sắp xếp nhiều xe một chút, mỗi xe có thể giả bộ chia làm hai xe, cố gắng làm cho hoành tráng một chút, phái thêm người hộ tống, trên đường càng chậm càng tốt, không cần quá vội, có thể đường đi một ngày chia thành hai ngày thậm chí ba ngày… !

Lão cười lạnh, lầm bầm:

- Sở Hoan, ngươi muốn chống đối với lão phu, chỉ sợ còn non lắm… !

Chương 772: Đêm ở Lệ phủ

Nửa đêm.

Khi màn đêm buông xuống, mọi sinh hoạt trong thành Thái Nguyên cũng kết thúc. Đại bộ phận mọi người đã chìm trong giấc ngủ say. Tuy nhiên, lúc này đang là thời điểm bất thường nên trên đường cái, vẫn còn có vài đội quan binh nhỏ đi tuần tra.

Phủ đệ của Vệ Sở quân Chỉ huy sứ Lệ Vương Tôn trong thành Thái Nguyên cũng không tính là rộng rãi. Trên thực tế, nhà cửa của đại đa số phú cổ thân hào nông thôn có lẽ còn xa hoa hơn nhiều.

Tường viện phủ đệ Lệ Vương Tôn cũng không cao. Lúc này ở bên ngoài viện, Sở Hoan và Tôn Tử Không mặc bộ đồ đen, dán mình vào vách tường, lẫn trong bóng đêm.

Sở Hoan lẳng yên đứng chôn chân tại chỗ. Tôn Tử Không nhìn trái nhìn phải chán chê rồi hạ giọng nói:

- Sư phụ, chắc chắn là không có ai đi theo chúng ta. Chúng ta chú ý cẩn thận, không ai nghĩ ra chúng ta lại tới nơi này.

Sở Hoan cũng không đáp. Hắn cẩn thận lắng nghe. Bên trong Lệ phủ lặng ngắt như tờ. Hắn vẫn không lập tức hành động, chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Chắc chắn là ta không đoán sai.

- Sư phụ, nửa đêm chúng ta đến đây làm gì?

Tôn Tử Không mờ mịt hỏi:

- Muốn gặp Lệ Chỉ huy sứ, cũng không cần lén lút như vậy. Người chỉ cần nói một câu, chẳng phải Lệ Vương Tôn sẽ tự mình đi gặp?

Sở Hoan lắc đầu, hơi trầm ngâm, lại nói một mình:

- Lấy tròng khỏi mắt con cá, mắt của con cá sẽ không còn tròng. Nó là con cá có mắt mà không có tròng. Ăn mắt con cá, lại nhổ ra, như có cái gì nghẹn trong cổ họng.

Hắn không bận tâm Tô Tử Không đang trợn tròn mắt nhìn mình, vẫn tiếp tục lẩm bẩm:

- Ý của hắn là muốn nói ta có mắt mà không có tròng. Hắn muốn nói suy nghĩ của mình ra nhưng lại không thể nói.

Tôn Tử Không trợn mắt khâm phục nói:

- Sư phụ, chuyện ăn mắt con cá mà người cũng nghĩ xa vậy sao? Ta đối với người kính ngưỡng giống như…

Gã chưa nói xong, Sở Hoan đã thấp giọng bảo:

- Chúng ta đi vào, tuy nhiên phải chú ý cẩn thận. Tình hình bên trong Lệ phủ thế nào chúng ta cũng không rõ ràng. Là bạn hay thù, hôm nay vẫn chưa thể xác định.

Tôn Tử Không thấy Sở Hoan thái độ nghiêm nghị, liền vội vàng gật đầu.

Tường viện không cao, động tác của Sở Hoan lại nhanh nhẹn. Tôn Tử Không cũng tựa như con mèo, leo qua bức tường, đáp xuống mặt đất. Chỉ thấy trong viện hoàn toàn yên tĩnh, không một bóng người.

- Đi theo ta, đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Sở Hoan hạ giọng, nhẹ chân nhẹ tay men theo chân tường đi về phía trước.

Bên trong Lệ phủ tối đen như mực. Hai người đi được một đoạn, chợt thoáng nhìn thấy xa xa có một đốm lửa. Sở Hoan quay đầu lại ra hiệu Tôn Tử Không đừng phát ra tiếng động, men theo ánh sáng của ngọn đèn đầu, chậm rãi lần mò đi tới.

Lúc đi đến gần, mới phát hiện đó là ánh sáng lộ ra qua một cánh cửa sổ đang mở. Ngọn đèn dầu bên trong phòng cũng không thể nói là hoàn toàn sáng rực, nhưng trong đêm tối, cũng thu hút sự chú ý của người khác.

Sở Hoan lách mình tới dưới một cây cổ thụ, đứng từ xa xuyên qua qua cửa sổ, nhìn vào bên trong phòng. Đó là một thư phòng thấp thoáng có bóng một người đang nằm sấp trên bàn, tựa như dựa vào bàn mà ngủ. Khoảng cách quá xa, nên trong lúc đó cũng không rõ tình huống cụ thể như thế nào. Không biết người đó có phải là Lệ Vương Tôn hay không. Sở Hoan đang trầm ngâm, đúng lúc này, Tôn Tử Không giật giật góc áo Sở Hoan, chỉ về phía cách đó không xa. Sở Hoan nhìn thấy một ngọn đèn dầu đang từ xa đi đến gần.

Hắn liền nấp mình sau thân cây.

Rất nhanh, đã nhìn thấy một tiểu nha hoàn cầm chiếc đèn lồng trong tay, chậm rãi đi tới, đến căn phòng có ngọn đèn dầu kia, nhẹ nhàng gõ cửa:

- Lão gia, là Thúy nhi, Thúy nhi đến thu dọn đồ đạc.

Trong mắt Tôn Tử Không lộ ra ánh nhìn tinh quái. Gã thấp giọng nói:

- Sư phụ, đêm hôm khuya khoắt, cô nương này lại đến đây nói là thu dọn đồ đạc. Hay là thu dọn gường chiếu?

Sở Hoan trừng mắt liếc nhìn gã. Tôn Tử Không vội lấy tay bịt mồm lại.

Thúy nhi kêu hai tiếng, không thấy trong phòng có động tĩnh gì. Sở Hoan hơi ló mình ra xem xét, thấy người dựa trên bàn vẫn không mảy may có động tĩnh, tựa hồ như đã ngủ say.

Thúy nhi thấy không có tiếng trả lời, liền cầm theo đèn lồng đi đến cửa sổ, nhìn vào bên trong, rồi quay lại cửa chính, khẽ đẩy một cái, cửa chính liền mở, hóa ra bên trong không hề chốt. Thúy nhi hơi ngạc nhiên, đứng thần người một lúc rốt cuộc cũng đi vào trong phòng.

Sở Hoan cẩn thận nhìn qua cửa sổ, rất nhanh, liền thấy bóng Thúy nhi xuất hiện bên cửa sổ, thấy Thúy nhi đặt đèn lồng trên bàn, sau đó đi đến bên cạnh người đang nằm ngủ, được một lát, thấy Thúy nhi hốt hoảng quay người chạy ra khỏi phòng, chẳng khác nào vừa gặp quỷ. Sở Hoan trầm xuống, biết chuyện không ổn. Hắn nhìn thấy Thúy nhi chạy cuống cuồng ra cửa khỏi cửa lớn, vừa chạy về phía đông vừa kêu toáng lên:

- Không tốt rồi, không tốt rồi…

Tôn Tử Không và Sở Hoan đều rất kinh ngạc. Ngay khi Tôn Tử Không còn đang ngơ ngác, Sở Hoan đã thấp giọng nói:

- Lên cây!

Rồi không nói hai lời, cả người như con vượn, trèo lên cây.

Mặc dù không biết Sở Hoan định làm gì, nhưng Tôn Tử Không vẫn làm theo, vội bò lên cây.

Cái cây cây này chắc chắn là đã rất lâu năm, cành lá cao chọc trời. Lúc này đang mùa đông nên dù cũng không còn sum xuê như trước nhưng vẫn rất um tùm rậm rạp. Trong đêm tối, nếu trốn trên cây cũng có thể xem là kín đáo an toàn.

Sở Hoan cũng không trèo lên quá cao, đủ để tầm mắt có thể theo dõi diễn biến trong phòng qua cửa sổ. Hắn dấu mình trên cây, lúc này, phát hiện người nằm gục trên bàn như đã ngủ vẫn không hề nhúc nhích.

Không lâu sau, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên, lập tức thấy từ phía đông có hơn chục ngọn đèn dầu chung chao lay động đi về phía căn phòng này. Một đám người đang nhanh chân chạy đến.

Đi đầu là một phu nhân, đi theo có mấy gia đinh hộ viện. Còn có mấy nha đầu nữa. Phụ nhân kia đi như chạy, tới trước cửa, đi vào trong phòng. Sở Hoan thấy sau khi đi vào trong phòng, nàng liền đến thẳng bên cạnh bàn, rất nhanh, chợt nghe tiếng nàng kêu lên:

- Nhanh, nhanh đi mời đại phu, nhanh lên.

Rồi nói thêm:

- Hai người tới hỗ trợ ta.

Liền có mấy gia đình xông vào, Sở Hoan nhíu mày, rất nhanh, liền thấy mấy tên gia đinh cẩn thận nâng người đang gục trên bàn dậy. Trong phòng nhất thời người đứng ngồi lộn xộn, lại có người đứng sát cửa sổ, che khuất tầm nhìn của Sở Hoan, tình huống bên trong thế nào hắn không thể nhìn thấy gì hết.

Tôn Tử Không nhịn không được, ghé sát vào bên tai Sở Hoan, hạ giọng nói:

- Sư phụ, hình như hắn ta đã xảy ra chuyện gì rồi…

Sở Hoan gật đầu, thần sắc ngưng trọng.

Phía dưới hỗn loạn. Sở Hoan và Tôn Tử Không trốn trên cây cao nhìn thấy hết thảy, mãi sau, lại nhìn thấy một gã gia đình lôi một lão đầu nhi râu tóc muối tiêu đi tới. Lão già kia vừa đi vừa thở không ra hơi, liên tục khoát tay:

- Chờ một chút, chờ môt chút, để cho lão hủ thở đã chứ…

Gia đinh kia cả giận nói:

- Nếu chậm trễ, lão gia có mệnh hệ gì, thì ngươi cũng đừng hy vọng được thở nữa…

Gã hướng về phía trong phòng kêu lên:

- Đại phu đã tới... !

Từ trong phòng lập tức có mấy người chạy ra, ba chân bốn cẳng lôi đại phu vào phòng, rất nhanh, lại thấy có mấy người đi ra, cửa sổ và cửa chính bị đóng lại. Chỉ còn lại phu nhân và đại phu ở lại bên trong.

Lúc này, đám gia đinh và nha hoàn đều đứng hết ở trước cửa, có mấy người đến dưới gốc cây, cả đám lo lắng căng thẳng, bàn luận xôn xao. Có một người nói:

- Lão gia bị làm sao vậy? Sức khỏe của lão gia dạo này rất tốt, sao bỗng dưng lại xảy ra chuyện này?

Bên cạnh có người nói:

- Các ngươi không nhìn thấy à? Lão gia bị trúng độc.

- Trúng độc?

- Lỗ mũi lão gia chảy máu, máu cũng không phải hoàn toàn là màu đỏ.

Một gã gia đinh giải thích:

- Chỉ có trúng độc mới bị như thế?

- Làm sao lại bị trúng độc?

Lại có người thắc mắc:

- Là ai hạ độc?

- Đúng rồi, Thúy nhi, ngươi tới đây.

Một lão già lớn tuổi vẫy vẫy tay. Hình như người này là quản sự của Lệ phủ. Cô nương phát hiện ra sự việc đầu tiên là Thúy nhi vội vàng đi tới. Lão già kia hỏi:

- Lúc ngươi tới, có nhìn thấy ai khác ở đây không?

Gương mặt nhỏ nhắn của Thúy nhi tái nhợt, run sợ, lắc đầu nói:

- Không có. Khi ta tới, cửa phòng lão gia không khóa. Ta kêu vài tiếng, không thấy lão gia trả lời. Ta nhìn qua cửa sổ thấy lão gia giống như đang ngủ rồi, không dám quấy rầy, liền đi đến đẩy cửa ra, thì thấy cửa mở.

Cô nương này lòng còn sợ hãi, lúc nói chuyện, giọng run lên:

- Ta vào trong nhà, thấy lão gia vẫn chưa tỉnh, định đến dọn bát đũa ăn khuya của lão gia, thế nhưng nhìn thấy cái chén mới hết một nửa, định hỏi lão gia có dùng tiếp hay không…

Tất cả mọi người không nói lời nào, nghe Thúy nhi trần thuật. Cũng bởi vì mọi người không nói lời nào, nên tuy rằng nấp trên cây cao nhưng Sở Hoan vẫn nghe rõ mồn một câu chuyện.

- Tuy nhiên lão gia vẫn ngủ nên ta không dám đánh thức, định ra bên ngoài chờ một lát, thế nhưng mà... thế nhưng mà … đúng lúc ta đang chuẩn bị rời đi, thì ngửi thấy một mùi lạ …

- Mùi gì?

Lão già kia trầm giọng hỏi.

- Máu.

Thúy nhi run giọng nói:

- Là mùi máu tanh. Ta nhìn kỹ thì phát hiện... mới phát hiện trên bàn lão gia có dính máu…

Mọi người xung quanh quay lại nhìn nhau.

- Ta thấy lão gia vẫn không nhúc nhích, sợ lão gia gặp chuyện không may, liền đưa tay lay lão gia, lão gia vẫn bất tỉnh. Ta liền ghé sát vào xem thì thấy… thì thấy mũi lão gia chảy máu… Hơn nữa... hơn nữa màu máu có chút khác lạ…

Thúy nhi không dám nói tiếp, sắc mặt tái nhợt, lấy tay che miệng.

Lão già hơi trầm ngâm, rốt cục hỏi:

- Đêm nay, ai phụ trách phòng bếp?

- Là Lưu Lão Lục.

Thúy nhi đáp.

- Lưu Lão Lục ở đâu?

Lão già kia nhìn xung quanh. Mọi người cũng đều tự mình tìm kiếm Lưu Lão Lục, rất nhanh liền có có người nói:

- Lưu Lão Lục không có ở đây, hắn không đến.

Lão già lập tức lớn tiếng nói:

- Nhanh lên, cử hai người đi tìm Lưu Lão Lục, nhanh... !

Hai gã gia đinh cường tráng lập tức chạy đi như bay.

Đúng lúc này, "cót kẹtzz" một tiếng, cửa chính mở ra, đã thấy đại phu kia đứng ở bên trong cửa, tất cả mọi người đều nhìn sang. Đại phu đưa tay lau mồ hôi trên trán, kêu lên:

- Nhanh, đi đến Bách Thảo đường ở thành Nam mời Hàn đại phu, mời cả “diệu thủ thần châm” Lưu đại phu, nhanh đi tìm hai người này khẩn cấp.

Lão già kia biết sự tình không ổn, lập tức phân phó:

- Đi nhanh lên, đi tìm hai đại phu kia tới. Có bao nhiêu sức thì đổ ra hết, chạy nhanh nhất có thể cho ta.

Chương 773: Bị hãm hại

Sở Hoan cau mày, tình hình bên dưới hắn nhìn thấy hết, đã hiểu đại khái chuyện gì xảy ra. Xem ra Lệ Vương Tôn thật sự đã trúng độc, hơn nữa đang lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Đại phu kia phải nhờ tới hai đại phu khác, chứng tỏ là lão không còn cách nào để cứu chữa.

Lão già quản sự Lệ phủ tiến lên, thái độ rất khách khí:

- Đại phu, tình hình lão gia thế nào?

Đại phu thần sắc ngưng trọng, lắc đầu thở dài:

- Chỉ huy sứ đại nhân trúng kịch độc, nếu là người bình thường, chỉ sợ sớm đã bị mất mạng. May mắn Lệ Chỉ huy sứ là người luyện võ, thể chất không giống với người bình thường, nên mới sống đến bây giờ.

Lão dừng một chút, lại nói:

- Lão hủ dùng kim châm phong bế mấy huyệt đạo, bảo vệ tâm mạch, tuy nhiên nếu không có cách nào giải độc, chỉ sợ... !

Lão lắc đầu, nhìn thái độ cũng biết Lệ Vương Tôn lành ít dữ nhiều.

Mọi người lại quay sang nhìn nhau.

Lão già kia hơi trầm ngâm, rốt cục hỏi:

- Đại phu, lão gia trúng phải độc gì? Vì sao lại bị trúng độc?

- Trúng độc gì, hiện tại, lão hủ cũng khó kết luận được.

Đại phu lắc đầu:

- Tuy nhiên, lão hủ đã tìm hiểu, trong phòng có một chén táo đỏ có chứa độc dược. Chất độc kia nằm ngay trong táo đỏ.

Xung quanh ồn ào bàn luận. Rất nhanh, có một người phẫn nộ nói:

- Là Lưu lão Lục, đêm nay hắn phụ trách phòng bếp. Cháo táo đỏ là hắn nấu.

Thúy nhi đã nói:

- Hứa quản gia, cháo táo đỏ cháo là Lưu lão Lục sai ta mang tới.

Vừa nghĩ tới việc Lệ Vương Tôn trúng độc là vì chén cháo do mình mang tới, mặt Thúy nhi trắng bệch, lo sợ nói:

- Ta chỉ cầm khay thức ăn tới, không có… không có động vào cháo…

Hứa quản gia cau mày nói:

- Chưa nói ngươi có liên quan.

Rất nhanh, liền thấy hai người vừa chạy đi tìm Lưu lão Lục quay về, Hứa quản gia vội hỏi:

- Tìm được Lưu lão Lục rồi hả?

- Không thấy.

Người tới trả lời:

- Tìm khắp phòng bếp đều không thấy hắn đâu. Mấy người làm trong bếp cũng nói Lưu lão Lục chưa về phòng nghỉ ngơi. Chắc chắn là hắn đã bỏ trốn rồi.

Hứa quản gia trầm giọng nói:

- Người đâu, chạy nhanh tới Hình bộ Ti báo cáo với Khấu Chủ sự. Nói cho Khấu Chủ sự biết, Lưu lão Lục hạ độc hại chủ, mời Chủ sự phái người của Hình bộ truy tìm tung tích Lưu lão Lục.

Rồi lão lại phân phó đám người hầu trong phủ:

- Tất cả giải tán, chỉ lưu lại hai người ở đây chờ lệnh. Những người khác đi tìm khắp các phòng trong phủ, xem Lưu lão Lục còn trong phủ hay không. Nếu thấy hắn, lập tức bắt lại dẫn đến đây.

Mọi người lập tức chia nhau đi tìm Lưu lão Lục.

Tôn Tử Không thấy mọi người rời đi hết, lúc này mới ghé sát vào bên tai Sở Hoan thấp giọng nói:

- Sư phụ, chúng ta ra khỏi đây bằng cách nào? Xem ra, đêm nay ở đây sẽ rất náo loạn. Bọn họ muốn tìm người, chắc chắn sẽ lục tung cả phủ lên. Tới lúc đó chúng ta khó mà thoát được.

Sở Hoan không trả lời. Hắn không sợ không ra khỏi Lệ phủ được. Điều hắn lấy làm lạ nhất là vì sao đầu bếp của Lệ Vương Tôn lại hạ độc chủ? Lệ Vương Tôn dùng người, tất nhiên không có khả năng không điều tra thân thế. Đặc biệt là những người liên quan đến đồ ăn. Chắc chắn Lệ Vương Tôn sẽ phải điều tra kỹ càng hơn lý lịch của các đầu bếp. Lưu lão Lục chỉ là một đầu bếp, nếu như không có người ở sau lưng sai khiến, chắc chắn không dám hạ độc hại chết Lệ Vương Tôn.

Người muốn đẩy Lệ Vương Tôn vào chỗ chết là ai? Vì sao sớm không hạ độc, muộn không hạ độc, mà nhằm đúng tối nay hạ độc?

Sở Hoan cau mày, trong giây lát nghĩ đến lúc ở Lục viên, Lệ Vương Tôn ngồi trên bàn rượu dùng mắt cá để ám chỉ việc khác. Nếu quả thật đúng như chính hắn suy tính, phương pháp truyền tin đó hắn đoán ra được, liệu còn có người nào khác cũng đoán ra không?

Phải chăng đối phương cũng nhìn ra Lệ Vương Tôn khi ngồi ở bàn rượu âm thầm báo tin, ý thức được sự uy hiếp nào đó. Cho nên lúc này mới ra tay trước, mua chuộc đầu bếp của Lệ phủ, đột ngột hạ độc Lệ Vương Tôn.

Chuyện này không phải là không có khả năng.

Sở Hoan soát lại cảnh tượng đêm đó trên bàn rượu một lần. Những ai có mặt, hắn đều nhớ rõ. Ngoài Lệ Vương Tôn, trên bàn rượu lúc ấy còn có Tổng đốc Viên Sùng Thượng, Cấm Vệ quân Phương Thống chế, Hình bộ Chủ sự Khấu Xuân, Lục gia gia chủ Lục Lãnh Nguyệt, còn có tất cả các Chủ sự các bộ Ti An Ấp đạo. Đêm đó, Lục Lãnh Nguyệt phô trương thanh thế, được sự cổ vũ của Tổng đốc đại nhân, nên tất cả các Chủ sự bộ Ti đều nể mặt mà đến.

Tất cả những quan viên có mặt trên bàn tiệc hôm đó, bất kỳ ai cũng có thể là hung thủ hạ độc Lệ Vương Tôn.

Hai thầy trò Sở Hoan vẫn náu mình trên cây đại thụ, im lặng chờ đợi, rất lâu sau, mới nhìn thấy có hai lão đại phu đi tới, chắc hẳn là Bách Thảo Đường Hàn đại phu cùng Thần Châm Lưu đại phu. Nghe tên hai người cũng biết bọn họ là các thầy thuốc hàng đầu phủ Thái Nguyên. Ba đại phu tập trung tại Lệ phủ, có thể thấy tình hình Lệ Vương Tôn cực kỳ nguy cấp.

Tôn Tử Không lòng nóng như lửa đốt. Gã lo lắng mình trốn trên cây, nhờ bóng đêm mà không bị ai phát hiện. Nhưng chỉ cần khi trời sáng, chỉ cần có một ai đó ngẩng đầu lên nhìn cành cây thì hành tung của hai thầy trò sẽ lộ tẩy. Đến lúc đó chỉ sợ mình tình ngay lý gian. Nếu không thể thanh minh thì chỉ sợ sẽ bị người của Lệ phủ quy kết có liên quan đến chuyện tối nay ở Lệ phủ.

Sở Hoan lại không gấp, hắn giống như là một cái đầu sói lặng yên như hóa đá, trong đêm tối lạnh lẽo, tìm kiếm thời cơ, nhẫn nại tột cùng.

Cũng may Sở Hoan cao tay hơn cả sự hình dung của Tôn Tử Không, hắn nắm lấy cơ hội rất chuẩn, trước khi trời sáng đã tựa như bóng ma rời khỏi Lệ phủ, trở lại Dịch quán. Trong khi Tôn Tử Không vẫn còn hãi hùng khiếp vía.

Hiện tại, Sở Hoan ở trong một hành dinh bên trong thành Thái Nguyên. Đây là một hành quán được thiết kế cực kỳ ưu mỹ, vô cùng yên tĩnh. Tất cả các quan lớn từ kinh tới, đều được sắp xếp ở lại nơi này.

Hành dinh đó cách phủ Tổng đốc cũng không xa. Sau khi hai người lặng yên không một tiếng động trở lại hành dinh, Tôn Tử Không uống liền mấy chén nước lạnh, lại rót cho Sở Hoan một chén, nhìn thấy Sở Hoan ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích, thần sắc ngưng trọng, như có điều suy nghĩ, nên gã cũng không dám quấy rầy. Hồi lâu sau, mới nghe Sở Hoan nhẹ giọng phân phó:

- Tử Không, sáng sớm ngày mai, ngươi đến khách điếm xem hai người Mã Chính đã về chưa?

Tôn Tử Không đáp ứng một tiếng.

Sáng sớm hôm sau, Tôn Tử Không còn chưa kịp đi ra ngoài, Viên Sùng Thượng đã đi tới hành dinh, nhìn thấy Sở Hoan, sắc mặt rất khó coi. Sở Hoan biết tỏng mọi chuyện nhưng vẫn giả vờ hỏi:

- Tổng đốc đại nhân sắc mặt không tốt, hẳn là đêm qua ngủ không được ngon giấc?

Viên Sùng Thượng thở dài:

- Sở đại nhân, tối hôm qua xảy ra chuyện lớn. Lệ Chỉ huy sứ... bị người khác hạ độc!

- Ồ?

Sở Hoan ra vẻ kinh ngạc:

- Tổng đốc đại nhân, thật có chuyện này ư?

Viên Sùng Thượng khẽ gật đầu:

- Sáng sớm hôm nay, Hình bộ Ti Khấu Xuân tới bẩm báo, người của Lệ phủ tối qua đến tìm Khấu Xuân trình báo là Chỉ huy sứ nhà mình bị đầu bếp hạ độc, đang rất nguy hiểm. Hình bộ Ti đã phái người lục soát khắp toàn thành, tìm đầu bếp kia.

Y nhíu mày, nói:

- Sở đại nhân, ngài nói một đầu bếp, có thể có bao nhiêu thù hận đối với Lệ Vương Tôn mà đến mức xuống tay hạ độc thủ?

Sở Hoan cũng nhíu mày:

- Ta đến Thái Nguyên chưa được ba ngày, đối với tình hình Thái Nguyên thật sự không biết nhiều.

Hắn thấp giọng hỏi:

- Tổng đốc đại nhân, Lệ Chỉ huy sứ có gây thù oán với ai không?

Viên Sùng Thượng thần sắc nghiêm túc:

- Kỳ thật Lệ Vương Tôn tính tình hơi hướng nội, tuy ít giao du với đồng liêu nhưng cũng không dễ dàng đắc tội với người khác. Người này võ công cao cường, thân là võ tướng, đặc biệt thích nghiên cứu binh pháp. Tựu chung là một người khiêm tốn, đối xử với thuộc hạ rất ân cần chu đáo, chưa từng nghe nói hắn kết thù oán với ai.

Y cười khổ nói:

- Sở đại nhân, xảy ra chuyện lớn như thế, có lẽ chúng ta cũng nên đi xem một lần. Cho dù thế nào, cùng cảnh làm quan, chúng ta cũng nên đi an ủi người nhà của hắn.

Sở Hoan vội hỏi:

- Đại nhân, Lệ Chỉ huy sứ bây giờ thế nào?

- Khi Khấu Xuân tới bẩm báo, chỉ nói Lệ Vương Tôn đêm qua bị người hạ độc ám hại, không nói rõ là còn sống hay đã chết.

Viên Sùng Thượng vừa nói vừa đi ra cửa:

- Trước tiên chúng ta đi xem hắn thế nào đã.

Đợi trước cửa vẫn là cỗ xe ngựa rộng rãi của Viên Sùng Thượng. Sau khi lên xe, Sở Hoan mới hỏi:

- Tổng đốc đại nhân, sao không nhìn thấy Phương Thống chế?

- Ah?

Viên Sùng Thượng cười nói:

- Sở đại nhân biết hắn?

- Đêm trước, khi dự tiệc tại Lục viên, từng gặp mặt một lần.

Sở Hoan nói:

- Tuy nhiên, khi còn ở Vân Sơn phủ, ta thấy mỗi lần Kiều Tổng đốc xuất hành, luôn có Vệ Thống chế đi bên cạnh hộ vệ. Hôm nay không thấy Phương Thống chế đi cùng Tổng đốc đại nhân cho nên mới thắc mắc.

Viên Sùng Thượng cười nói:

- Kiều Minh Đường xuất thân là quan văn, cho dù là giết heo diệt cẩu thì cũng không biết ứng phó thế nào. Danh tiếng Vệ Thiên Thanh bản đốc cũng từng nghe qua, là nhân vật lợi hại. Bên người Kiều Minh Đường có nhân vật như thế, tất nhiên là muốn đưa theo bên người để hộ vệ.

Y vuốt râu, đắc ý nói:

- Nhưng bản đốc xuất thân võ tướng, chỉ sợ thích khách không đến, nếu thật có thích khách, bản đốc sẽ nhổ da của hắn.

Sở Hoan ha ha cười nói:

- Võ nghệ của Tổng đốc đại nhân Thánh thượng cũng từng nói qua. Năm đó, Tổng đốc đại nhân là cận vệ bên cạnh Thánh thượng, chẳng những trung thành và tận tâm, mà võ nghệ cũng không bình thường.

Viên Sùng Thượng nghe Sở Hoan nói như vậy, hơi có chút đắc ý, cười nói:

- Sở đại nhân quá khen.

Y lập tức nói:

- Tiểu tử Phương Thế Hào vốn sức khỏe không kém nhưng gần đây không biết xảy ra chuyện gì mà lại cáo bệnh xin nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Hồ Ngọc Tỏa vốn do hắn thống binh, nhưng vì mắc bệnh nên tạm thời giao cho Chủ sự Binh bộ Ti quản chế. Bữa tiệc hôm đó ở Lục viên, Chủ sự Binh bộ Ti không ở đây, là bởi vì đang phải ở hồ Ngọc Tỏa bên kia.

Sở Hoan giờ mới biết lý do vì sao mà đêm đó Binh bộ Ti Chủ sự không tham gia.

- Bị bệnh?

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Đêm hôm đó, chỉ thấy Phương Thống chế sắc mặt cũng không bình thường, không ngờ là lại mắc bệnh.

- Hai ngày này đã khôi phục không ít.

Viên Sùng Thượng nói:

- Hắn vốn chờ lệnh đi hồ Ngọc Tỏa, nhưng ta cho hắn nghỉ ngơi hai ngày, chờ khôi phục rồi tính tiếp. Hai ngày sau, bản đốc còn muốn đi hồ Ngọc Tỏa xem xét tình hình, đốc thúc việc làm chiến thuyền.

Y hướng Sở Hoan nói:

- Sở đại nhân, nếu Thánh thượng phái tới đốc chiến, hai ngày sau, chi bằng cùng nhau đi tới hồ Ngọc Tỏa xem xét một phen.

- Tất nhiên phụng chỉ.

Sở Hoan đáp.

Xe ngựa đi đến trước cửa Lệ phủ, chỉ thấy cửa lớn mở rộng, trước cửa có võ sĩ quân Cận Vệ đứng thủ hộ. Vừa nhìn thấy Tổng đốc tới, liền nghênh đón, và cho người vào bẩm báo. Rất nhanh, đã thấy Hứa quán gia của Lệ phủ ra đón. Viên Sùng Thượng thấy Hứa quản gia, lập tức hỏi:

- Lệ Chỉ huy sứ thế nào? Qua cơn nguy kịch chưa?

Chương 774: Bình sứ Thanh Hoa

Hứa quản gia thần sắc ngưng trọng, lắc đầu nói:

- Tối hôm qua mời ba vị đại phu tới, sáng hôm nay lại mời thêm hai vị đại phu nữa, cả năm đại phu đều đang ở trong phòng. Còn có phu nhân ở trong đó chưa từng ra ngoài. Tình hình lão gia thế nào, lão nô cũng không rõ lắm.

Viên Sùng Thượng nhíu mày, Hứa quản gia đã nói:

- Hai vị đại nhân trước hết mời vào trong phòng ngồi.

Đúng lúc này, đằng sau vọng đến tiếng xe ngựa, lập tức liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa, lại thấy Khấu Xuân cùng lục Lãnh Nguyệt một trước một sau từ trên xe ngựa đi xuống. Khấu Xuân một thân quan bào. Lục Lãnh Nguyệt thì mặc cẩm y thắt đai lưng ngọc, trong tay cầm một cái hộp. Lão nhìn thấy hai người Viên Sùng Thượng và Sở Hoan liền nhanh chân bước đến. Hứa quản gia vội vàng thi lễ. Khấu Xuân và Lục Lãnh Nguyệt cũng tiến lên hướng Viên Sùng Thượng và Sở Hoan thi lễ.

Đêm đó, Sở Hoan hùng hổ dọa nạt đòi nợ Lục gia. Lúc này, Lục Lãnh Nguyệt lại tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đối với Sở Hoan cực kỳ cung kính. Hứa quản gia dẫn mấy người đi về hướng chánh đường, Khấu Xuân vừa đi vừa nói:

- Đại nhân, quân Cận Vệ đã phong tỏa tất cả cửa vào thành. Người của Hình bộ Ti hôm nay đã đi tìm kiếm Lưu lão Lục khắp nơi, tuy nhiên, đến lúc này vẫn chưa có tin tức gì. Hạ quan đã phái những người giỏi nhất Hình bộ Ti đi điều tra cẩn thận các mối quan hệ của Lưu lão Lục. Lưu lão Lục quê quán tại Thanh châu, hạ quan cũng đã cho người ra roi thúc ngựa về quê của hắn. Cho dù tìm không thấy Lưu lão Lục, cũng phải bắt được người nhà của hắn đến đây.

Viên Sùng Thượng cau mày nói:

- Lưu lão Lục đã dám hạ độc chủ nhân, trước đó chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng, chặt chẽ. Chỉ sợ ngươi cho người về quê hắn cũng bằng không.

Khấu Xuân nghiêm nghị nói:

- Vụ này đúng là khó lường rồi. Có kẻ cả gan hạ độc thủ với Chỉ huy sứ. Nếu hạ quan điều tra ra hung phạm, nhất định sẽ phanh thây xé xác hắn.

Lục Lãnh Nguyệt ở bên cạnh lên tiếng:

- Đại nhân, hôm nay tình hình sức khỏe của Lệ Chỉ huy sứ thế nào rồi?

- Hiện nay đại phu vẫn còn ở bên trong.

Viên Sùng Thượng nói:

- Tạm thời còn chưa có tin gì. Chúng ta tới đại đường chờ một lát vậy, xem Lệ Chỉ huy sứ có tiến triển gì không?

Lục Lãnh Nguyệt đem cái hộp trong tay cho Hứa quản gia, nói:

- Đây là sâm của Liêu Đông, ngươi đưa vào cho đại phu biết đâu có lúc cần đến.

Hứa quản gia liên tục nói lời cảm tạ, dẫn mấy người tiến vào đại đường, sau khi an tọa đâu đó liền cho người dâng trà rồi mới lui xuống.

Mấy người ngồi trong phòng khách, Khấu Xuân lên tiếng trước tiên:

- Lệ Chỉ huy sứ ngày bình thường đối xử với mọi người rất có hòa khí, cũng chưa từng nghe nói kết thù hận với ai. Vì sao đối phương phải hạ độc thủ như thế?

Viên Sùng Thượng bưng chén trà lên thổi thổi mấy hơi rồi nói:

- Ngươi là Chủ sự Hình bộ Ti, chuyện này chính mình phải điều tra thôi. Đường đường là Chỉ huy sức An Ấp đạo ta bị người hãm hại, nếu không tìm ra hung phạm, sau này, cái chức Chủ sự Hình bộ Ti của ngươi cũng không cần nữa.

Khấu Xuân vội vàng đồng ý.

- Đại nhân, có khả năng là do người của Hoàng Thiên Dịch làm không?

Lục Lãnh Nguyệt ở bên lên tiếng.

Viên Sùng Thượng lắc đầu:

- Tạm thời cũng không cách nào xác định. Tuy nhiên khả năng là Hoàng Thiên Dịch ra tay không cao. Muốn giết nhân, cũng nên có động cơ. Mưu hại đường đường Chỉ huy sứ quân Cận Vệ tuyệt không thể nào vô duyên vô cớ. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ không thể không làm, nhất định đối phương sẽ không dễ dàng hành động. Lệ Chỉ huy sứ và Hoàng Thiên Dịch xưa nay vẫn từng giao du với nhau. Tuy nói Hoàng Thiên Dịch là phản đảng, nhưng cũng không có thù oán gì với Lệ Chỉ huy sứ. Vì sao phải giết Lệ Chỉ huy sứ? Cho dù Hoàng Thiên Dịch muốn giết người, trước tiên, chính là bản đốc, thứ hai chỉ sợ sẽ là Phương Thống chế. Phương Thống chế chỉ huy bộ hạ vây khốn hồ Ngọc Tỏa. Cho dù là ra tay với bản đốc hay Phương Thống chế cũng còn có thể hiểu. Lần này huy động quân tiêu diệt phản đảng không hề huy động quân Cận Vệ. Hắn cần gì phải ra tay giết Lệ Chỉ huy sứ?

Mọi người cảm thấy Viên Sùng Thượng nói có đạo lý, đều khẽ gật đầu.

Sở Hoan bất động thanh sắc, uống một miệng trà, lập tức đặt chén trà xuống, bỗng nhiên nói:

- Đại nhân, theo ta được biết, hôm nay, đồ chúng Thiên Môn đạo đã rải khắp cả nước. Trước đây cũng từng có vị Tổng đốc bị người của Thiên Môn đạo ám sát. Lệ Chỉ huy sứ đột nhiên bị hạ độc, có khả năng liên quan đến Thiên Môn đạo không?

- Thiên Môn đạo?

Viên Sùng Thượng cau mày rất chặt.

Sở Hoan lướt ánh mắt khắp mặt mấy người, lập tức nhìn thấy Khấu Xuân khẽ lắc đầu:

- Sở đại nhân, căn cơ của Thiên Môn đạo là ở Đông Nam, An Ấp chúng ta chưa từng nghe nói có người của Thiên Môn làm loạn.

- Chư vị có lẽ từng nghe qua, Thông châu Tây Sơn đạo từng có loạn đảng Thiên Môn đạo.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Người của Thiên Môn đạo có thể xuất hiện tại Thông châu, tất nhiên cũng có khả năng xuất hiện tại An Ấp.

Viên Sùng Thượng hơi trầm ngâm, rốt cục hướng Khấu Xuân hỏi:

- Nửa năm trước không phải là có yêu đạo đi đầu độc dân chúng bị ngươi bắt tống vào nhà lao. Về sau bản đốc cũng không hỏi thăm, mấy tên đạo sĩ kia có liên quan gì đến Thiên Môn đạo không?

Khấu Xuân lập tức nói:

- Hồi bẩm đại nhân, mấy tên đạo sĩ kia hạ quan đã từng thẩm vấn qua. Bọn chúng chỉ là một đám giang hồ lừa gạt dân chúng lấy tiền mà thôi, không có quan hệ gì với Thiên Môn đạo. Hơn nữa, bọn chúng vẫn còn bị nhốt trong nhà lao, hạ quan cũng chưa thả ra.

Đúng lúc này, lại nhìn thấy Hứa quản gia vội vàng đi vào đại đường:

- Mấy vị đại nhân, lão gia tỉnh rồi.

Sở Hoan lại đảo ánh mắt một lượt, thấy ai cũng hiện ra vẻ kinh ngạc. Viên Sùng Thượng là người đầu tiên đứng lên đầu tiên, đi thẳng ra cửa:

- Bản đốc đi xem tình hình thế nào?

Được Hứa quản gia dẫn đường, mấy người khác cũng đều đứng dậy đi ra cửa, đi đến cái sân nhỏ đêm qua Sở Hoan đã tới. Khắp sân đâu cũng có quan binh quân Cận Vệ thủ vệ. Không hề nghi ngờ, sau khi Lệ Vương Tôn gặp chuyện không may, quân Cận Vệ hiển nhiên tăng cường bảo hộ Chỉ huy sứ đại nhân. Cánh cửa phòng đã mở ra, lúc đám người Sở Hoan đi tới thì vừa nhìn thấy đại phu từ trong phòng đi ra.

Thấy vài tên quan viên đi tới, các đại phu vội vàng chắp tay, Viên Sùng Thượng đã hỏi:

- Lệ Chỉ huy sứ đã tỉnh rồi?

Một lão đại phu gật đầu nói:

- Ở hiền gặp lành. Lệ Chỉ huy sứ tránh thoát một kiếp. Tuy nhiên lúc này không nên nói nhiều. Sức khỏe của ngài ấy cực kỳ suy yếu. Đêm qua châm cứu giải độc, tất nhiên đã thanh trừ hết độc tố nhưng cơ thể Lệ đại nhân cũng bị thương tổn rất lớn. Không có hai ba tháng điều dưỡng, sức khỏe rất khó phục hồi.

Khấu Xuân nói:

- Chúng ta muốn đi thăm, được chứ?

Viên Sùng Thượng quay đầu lại nói:

- Khấu Chủ sự, ngươi cùng Lục đông gia đi về trước đi, khẩn trương điều tra hung phạm, bản đốc cùng Sở đại nhân vào xem là được rồi. Chỉ huy sứ vừa tỉnh, cũng không nên có nhiều người làm phiền.

Y không nhiều lời, cùng Sở Hoan một trước một sau vào phòng.

Sở Hoan tới trong phòng, liền thấy trong phòng đặt một chiếc giường lớn. Lệ Vương Tôn lúc này dang nằm ở trên giường. Lệ phu nhân thì ngồi ở một bên chăm sóc. Nhìn thấy Viên Sùng Thượng và Sở Hoan bước vào, Lệ phu nhân vội vàng đứng dậy, đang định hành lễ, Viên Sùng Thượng đưa tay ra ngăn lại. Y đến bên giường, nhìn Lệ Vương Tôn hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, bờ môi khô nứt, hơi thở rất yếu.

Lệ phu nhân ghé sát bên tai Lệ Vương Tôn, thấp giọng nói:

- Lão gia, Tổng đốc đại nhân tới thăm.

Lệ Vương Tôn miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Viên Sùng Thượng, cười khổ nói:

- Tổng đốc đại nhân, thứ cho... thứ cho hạ quan không thể... không thể đứng dậy... !

Viên Sùng Thượng lắc đầu:

- Lão Lệ, không nên nói nhiều. Bản đốc đến xem tình hình thế nào. Ngươi bình yên vô sự là tốt rồi. Ngươi yên tâm, bản đốc đã phái người điều tra hung phạm, cũng phải đòi lại công bằng cho ngươi.

Lệ Vương Tôn thanh âm suy yếu. Gã đã từng là một nam nhân mình đồng da sắt lúc này lại mềm mại vô lực:

- Đại nhân, hạ quan... hạ quan không nghĩ ra, đến cùng... rốt cuộc là ai muốn hại hạ quan... !

Sở Hoan đứng bên cạnh Lệ Vương Tôn nói khẽ:

- Lệ đại nhân, Tổng đốc đại nhân đã nói sẽ tra ra hung phạm, ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng, không cần suy nghĩ nhiều.

- Sở đại nhân, đa tạ ngài... đa tạ ngài đã đến đây thăm hỏi.

Hai con mắt Lệ Vương Tôn hơi lóe hào quang:

- Hạ quan gặp đại nạn không chết, chỉ sợ sẽ có ít người... có ít người thất vọng. Sở đại nhân chính mình cũng phải bảo trọng… coi chừng... coi chừng người bên cạnh... !

Viên Sùng Thượng cau mày nói:

- Lão Lệ, không nên nói nhiều. Ngươi đã bị thế này, cứ yên tâm tĩnh dưỡng. Ngươi không cần phải lo lắng cho Sở đại nhân. Cho dù có người mưu đồ làm loạn, có bản đốc ở bên cạnh Sở đại nhân thì không ai có thể làm tổn thương một sợi tóc.

Lệ Vương Tôn khẽ thở dài:

- Đại nhân, hạ quan... hạ quan cũng là cảm xúc nhất thời nên buột mồm nói ra. Lưu lão Lục ở trong phủ tại hạ năm sáu năm, hạ quan đối với hắn rất tín nhiệm, ai biết... ai biết …

Gã khẽ thở dài một cái, uất nghẹn cả họng.

Sở Hoan nói khẽ:

- Lệ đại nhân yên tâm, lời của ngươi bổn quan nhớ kỹ. Ngươi tĩnh dưỡng cho tốt, có chút thời gian rảnh, bổn quan trở lại thăm ngươi.

Viên Sùng Thượng lúc này đã hướng Lệ phu nhân nói:

- Phu nhân đừng quá thương tâm, cũng may lão Lệ có thể bảo toàn tính mạng. Còn sống là tốt rồi.

Y nhìn xung quanh rồi hỏi:

- Đúng rồi, tiểu nha đầu không ở đây?

Lại tựa hồ minh bạch cái gì, y liền thở dài:

- Tiểu nha đầu không biết là tốt, chuyện này cũng nên dấu thì hơn.

Thái độ của Lệ phu nhân chợt trở nên cổ quái, nhưng vẫn đáp:

- Oanh nhi cũng không có trong phủ. Tháng trước đã cho về nhà mẹ đẻ của thiếp thân.

- Ah?

Viên Sùng Thượng tựa hồ có chút kinh ngạc, nhìn Lệ Vương Tôn, chỉ thấy Lệ Vương Tôn đã nhắm mắt lại. Gã vừa mới tỉnh, mặc dù chỉ nói mấy câu, nhưng trên mặt đã tràn đầy vẻ mệt mỏi.

- Sở đại nhân, chúng ta đi trước, để cho lão Lệ nghỉ ngơi.

Y lại quay sang Lệ phu nhân nói tiếp:

- Phu nhân, say đây, bản đốc sẽ gặp phái 50 tên Cấm Vệ quân tới thủ hộ. Cho đến khi lão Lệ khỏi hẳn, 50 Cấm Vệ quân này sẽ phụ trách bảo hộ hoàn toàn cho lão Lệ.

Lệ phu nhân nhẹ nhàng thi lễ:

- Đa tạ Tổng đốc đại nhân.

Viên Sùng Thượng cùng Sở Hoan từ biệt vợ chồng Lệ Vương Tôn, vừa ra đến cửa thì lại nghe Lệ phu nhân ở phía sau kêu lên:

- Sở đại nhân, xin chờ một chút.

Sở Hoan ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lệ phu nhân ôm một cái bình sứ Thanh Hoa tới:

- Sở đại nhân, đây là lão gia sai thiếp thân đưa cho ngài. Nhà mẹ đẻ thiếp thân nhà có hầm nung sứ, chuyên để sản xuất đồ sứ. Trước khi lão gia trúng độc, có nói muốn đem tặng Sở đại nhân một món đồ. Sở đại nhân cứ xem. Đây là đồ do nhà mẹ đẻ thiếp thân nung, kính xin Sở đại nhân nhận lấy. Trước kia, lão gia vẫn thường khen họa tiết bên trên bình sứ Thanh Hoa này rất đẹp mắt. Vào lúc nhàn rỗi, có lẽ, Sở đại nhân có thể tiêu khiển.

Sở Hoan tiếp nhận bình sứ, mỉm cười nói:

- Đa tạ Lệ đại nhân cùng phu nhân.

Viên Sùng Thượng lại đưa tay ra cầm lấy bình sứ nhìn nhìn một hồi, nhịn không được nói:

- Lão Lệ xuất thân quân nhân, lại ham đọc sách chơi đồ sứ. Bản đốc so với hắn, chỉ là một gã vũ phu mà thôi.

Y vừa nói vừa đưa bình sứ lại cho Sở Hoan.

Chương 775: Ban đêm, trộm đến nhà

Ngày hôm đó, phủ Thái Nguyên giới nghiêm toàn thành. Dân chúng bình thường đương nhiên không biết Lệ Vương Tôn bị ám hại, chỉ nhìn thấy các cửa thành tăng cường thủ vệ, ra vào đều phải kiểm tra nghiêm mật. Đặc biệt là người ra khỏi thành, càng phải cẩn thận kiểm tra. Đến lúc hoàng hôn, khắp nơi trong thành đều dán cáo thị, treo giải thưởng cho người bắt được hung phạm. Cáo thị cũng không nói rõ thân phận, chỉ vẽ một bức hình để nhận dạng. Nhưng tiền thưởng không thấp. Ai bắt được người này sẽ được thưởng trăm lượng.

Trong thành, mọi người bàn tán xôn xao. Rằng hải tặc tội ác tày trời tiền thưởng cũng chỉ trên dưới trăm lạng hoàng kim. Mà người trên bức họa thoạt nhìn rất bình thường. Hoàn toàn không hề có chút gì đó là đại gian đại ác như hải tặc hay hung thần ác sát. Không ít người đoán rằng có thể là nhân vật trọng yếu trong Hoàng thị phản đảng. Rất ít người biết rằng tên tội đồ đang bị truy bắt đó chỉ là một đầu bếp trong Lệ phủ.

Sở Hoan cũng không biết có thể tìm được tung tích của Lưu lão Lục hay không, vào ban ngày, hắn cùng Viên Sùng Thượng đi đến Hộ bộ Ti, và ở nha môn Hộ bộ Ti hơn nửa ngày.

Mục đích của hắn khi đến Thái Nguyên, chủ yếu là điều tra việc Thần Y vệ bị hại, nhưng kê biên tài sản của Hoàng gia và đốc thúc tiêu diệt Hoàng Thiên Dịch cũng là hai chuyện rất trọng yếu. Chủ sự Hộ bộ Ti họ Sư, lúc trước Sở Hoan đã từng biết đến. Trước cửa nha môn Hộ bộ Ti, y và Quỷ chủ Hách Khê Cốc có tranh chấp với nhau. Người này hành động cũng có chút cổ quái. Sở Hoan thấy y rất tinh thông việc ở Hộ bộ. Hỏi thăm mới biết, người này là do Viên Sùng Thượng sắp xếp cho vào làm ở Hộ bộ Ti. Lúc trước, ở Hộ bộ Ti, Hoàng Thiên Dịch một tay che trời, Viên Sùng Thượng gắng sức đề bạt Sư Chủ sự, cũng là để ngăn cản bớt quyền lực của Hoàng Thiên Dịch. Sau khi Hoàng Thiên Dịch bỏ trốn, vị Sư Chủ sự này đương nhiên trở thành người gánh vác Hộ bộ Ti. Y đối với Sở Hoan thập phần cung kính, cứ hỏi là đáp. Đối với tình hình tài sản của Hoàng gia đều báo cáo kỹ càng.

Nói chuyện với Sư Chủ sự ở Hộ bộ Ti mất một ngày. Phần lớn tài sản của Hoàng gia đều liên quan đến đất đai, nhà cửa, cửa hàng… Cho nên muốn trong mười ngày nửa tháng làm rõ ra hoàn toàn đúng là không dễ dàng.

Khi đêm đến, hắn trở lại hành dinh, Tôn Tử Không sớm đã đứng chờ, bẩm báo hai người Mã Chính vẫn chưa quay về. Sở Hoan cho gã đi nghỉ trước, đợi đến Tôn Tử Không rời khỏi, mới đóng cửa phòng, lấy cái bình sứ Thanh Hoa mà Lệ Vương Tôn tặng ra xem.

Lệ Vương Tôn vô duyên vô cớ đem tặng cái bình sứ, lấy lý do là để hắn giải sầu nhưng Sở Hoan đương nhiên biết Lệ Vương Tôn tuyệt đối không chỉ có ý tứ đơn giản như vậy.

Tuy Lệ Vương Tôn không nói lời nào, nhưng Sở Hoan vẫn lờ mờ có cảm giác gã đang bị giám sát nghiêm ngặt. Từng cử động của gã chỉ sợ đều trong tầm kiểm soát của người khác.

Lệ Vương Tôn ngồi trên bàn rượu dùng cá mắt ám chỉ cho hắn, xem ra quả thật là muốn gặp riêng hắn. Chỉ tiếc Sở Hoan chưa kịp thực hiện thì đã xảy ra chuyện bị hạ độc. Kể từ đó, Sở Hoan càng thêm xác định Lệ Vương Tôn hẳn là bị gắt gao theo dõi.

Bề ngoài phủ Thái Nguyên có vẻ êm đềm sóng yên bể lặng, nhưng mạch nước ngầm phía dưới bắt đầu khởi động. Sở Hoan cảm giác rất rõ, nơi nào ở đây cũng đầy những bí ẩn. Hắn có cảm giác Thái Nguyên sắp xảy ra chuyện lớn.

Tạm thời hắn còn không đoán được ai là địch ai là bạn nữa.

Lệ Vương Tôn có chuyện quan trọng muốn nói nhưng không có cách nào để gặp hắn. Cái bình sứ này rất có thể chính là phương pháp truyền tin mà gã bất đắc dĩ phải sử dụng.

Sở Hoan cầm cái bình sứ Thanh Hoa lật trái lật phải nhìn rất lâu. Lệ phu nhân ngầm nhắc hắn xem hoa văn trên bề mặt bình. Sở Hoan soi dưới ngọn đèn dầu xem hơn nửa canh giờ đến nhức cả mắt nhưng không hề phát hiện ra manh mối gì.

Hắn biết rõ Lệ Vương Tôn chắc chắn là cẩn thận từng li từng tí. Loại truyền tin này tất nhiên cực kỳ hung hiểm. Muốn hóa giải bình hoa này cũng không hề đơn giản. Nếu để bình hoa lọt vào tay người khác, chỉ sợ sẽ xảy ra đại sự.

Hắn buông bình sứ, ngồi trên ghế, nhắm hai mắt, trầm mặc hồi lâu, hai mắt bỗng nhiên mở ra, một lần nữa cầm lấy bình sứ Thanh Hoa, nhưng lần này cầm chặt cổ chai, gỡ chụp đèn ra, hơ bình trên ngọn lửa.

Lúc ấy, Lệ phu nhân cố ý nhấn mạnh, mẹ nàng có hầm lò nung sứ tại nhà. Sở Hoan nghĩ đến chữ “nung”, không biết có dấu diếm huyền cơ nào không? Lập tức đem bình sứ hơ trên ngọn lửa.

Bình sứ bắt đầu nóng lên. Sở Hoan lại lật ngang lật ngửa vẫn không phát hiện ra manh mối gì, trong lòng có chút nản, đang định buông xuôi, đột nhiên nghĩ đến điều gì, đem đáy bình hơ trên ngọn lửa.

Rất nhanh, Sở Hoan nở nụ cười. Đáy bình vốn trắng tinh lúc này bắt đầu hiện ra màu đỏ thẫm, mơ hồ như là chữ viết. Sở Hoan lại hơ thêm một lát, đợi đến chữ viết in trên đáy bình hoàn toàn rõ nét, cầm lên xem, thấy đáy bình viết rõ ràng tám chữ cực nhỏ.

“Tướng tại Công môn, lão Quân tịch phá”.

Sở Hoan chăm chú nhìn bằng hai mắt, đột nhiên dòng chữ kia từ từ biến mất. Hiển nhiên là loại mực này chỉ hiển thị khi gặp hơi nóng. Nếu độ ấm hạ, thì sẽ biến mất.

Sở Hoan lại hơ thêm một lần nữa, phía dưới đáy bình vẫn chỉ có tám chữ kia.

“Tướng tại công môn, lão Quân tịch phá!”

Sở Hoan lúc này mới buông bình sứ Thanh Hoa, ngồi ở trên ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ.

Tám chữ này nhìn qua có vẻ bí hiểm, nhưng Sở Hoan lại có thể minh bạch ý tứ trong đó.

Hai chữ “lão Quân” trong trí nhớ của hắn vẫn còn tươi mới.

Thiên Môn sơ khai, lão Quân hàng thế. Phàm ngã đạo dân, đắc hưởng vĩnh sinh!

Sở Hoan tất nhiên biết rõ, Thiên Môn đạo đầu độc nhân tâm, giương cao khẩu hiệu chính là 16 chữ này.

Cái gọi là lão Quân đương nhiên là chỉ lão tổ Đạo gia Thái Thượng Lão Quân.

Bình sứ Thanh Hoa xuất hiện hai chữ lão Quân, trước tiên Sở Hoan liền liên tưởng đến Thiên Môn đạo. Không hề nghi ngờ, Lệ Vương Tôn để lại tin tức chắc chắn có liên quan đến Thiên Môn đạo.

Ngoài hai chữ “lão Quân”, hai chữ “công môn” Sở Hoan đương nhiên cũng hiểu, công môn chính là quan phủ.

“Tướng tại công môn”, tướng ám chỉ cái gì? “Lão Quân tịch phá”, tịch phá nên hiểu thế nào?

Sở Hoan khẽ thở dài. Lệ Vương Tôn hao phí tâm tư, cuối cùng tìm được cách để báo tin cho hắn. Thế nhưng Sở Hoan lại hoàn toàn mờ mịt ý tứ của tám chữ này. Điều duy nhất hắn đoán được cũng chỉ là Thiên Môn đạo đã có mặt ở phủ Thái Nguyên.

Thiên Môn đạo hoạt động tại phủ Thái Nguyên thì Sở Hoan đã phát giác ra. Hắn trầm mặc hồi lâu, vẫn không có cách nào hóa giải được hai chữ “tịch phá” có nghĩa là gì? Nhưng hắn hiểu, điểm mấu chốt của tám chữ này lại nằm ở chữ “tịch phá” cuối cùng.

Hắn đi đến giường nằm xuống, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Sở Hoan vẫn mở hai mắt, đầu vẫn mải mê suy tính đến mọi khả năng nhưng vẫn không thể nào giải thích chính xác ý nghĩa của tám chữ này. Nói như vậy, nỗ lực truyền tin của Lệ Vương Tôn đã bỏ sông bỏ bể rồi.

Cũng không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Sở Hoan vẫn nằm im suy nghĩ. Đột nhiên, tai hắn nghe thấy một tiếng động rất khẽ, vang lên một tích tắc rồi ngưng bặt. Sở Hoan nhíu mày, vẫn nằm im không nhúc nhích.

Sau một lát, tiếng động kia lại vang lên. Sở Hoan đã xác định được, tiếng động phát ra từ trên nóc nhà.

Sở Hoan hơi nghiêng người, nhìn lên phía trên, phát hiện trên nóc nhà có một viên ngói đã bị nạy lên, để lộ một khe hở cực nhỏ.

Sở Hoan chăm chú theo dõi, rất nhanh, thấy từ kẽ hở đó, một sợi dây dài từ từ được thả xuống. Đầu sợi dây có đính một vật đen sì. Trong lúc nhất thời cũng không biết đó là cái gì.

Sở Hoan ngạc nhiên, lập tức hiểu, trộm đã tới nhà.

Chỗ mái ngói bị nạy lên đối xứng với bình sứ Thanh Hoa. Sở Hoan lập tức lại hiểu, xem ra là có người muốn đánh cắp bình sứ Thanh Hoa.

Trên nóc nhà, xác thực có người. Người này như mèo đồng dán vào mái ngói, toàn thân vận đồ đen, che mặt, thân hình gầy yếu. Gã quan sát hồi lâu, xác định trong phòng chủ nhân đã ngủ.

Lúc này, gã mới dồn toàn bộ tinh thần vào cái bình sứ Thanh Hoa phía dưới. Đối với gã, cái bình này không phải làm bằng sứ mà được tạo thành từ vàng ròng sáng loáng.

Kỹ thuật móc đồ của gã rất điêu luyện. Gã tập trung tinh thần, nhích sợi dây từng chút từng chút một tới gần bình sứ Thanh Hoan. Trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Đầu sợi dây đen sì kia đã chạm vào cái bình sứ.

Tên trộm hiển nhiên cũng có chút tiểu xảo. Gã có thể sống bằng nghề đạo chích, chắc chắn cũng có khả năng nào đó. Vật đen sì đính vào đầu sợi dây gọi là hắc ín. Đây là thứ hắn thật vất vả mới nghĩ ra. Hắc ín vừa đen vừa dính. Đặc biệt đối với các loại sứ. Chỉ cần chạm vào liền dính chặt không rời. Hơn nữa, đầu dây này nhìn rất mảnh nhưng cực kỳ chắc chắn. Chớ nói cái bình sứ mà một đồ vật hai ba mươi cân cũng có thể kéo lên như thường.

Hắc ín dính lên cái bình sứ, tên trộm vẫn không vội hành động. Gã ghé tai vào kẽ hở, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng. Làm cái nghề này, tiểu xảo cố nhiên quan trọng, nhưng cẩn thận càng quan trọng hơn. Trong phòng vẫn yên ắng như tờ. Tên trộm mỉm cười, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí khẽ động đậy sợi dây. Cái bình sứ Thanh Hoa đã bị hắc ín dính chặt, lắc lư lắc lư bị kéo lên từ từ.

Khi cái bình lên đến lưng chừng, bên tai tên trộm chợt vang lên một giọng nói ôn hòa:

- Có cần hỗ trợ gì không?

Tên trộm cũng không quay đầu lại, buột mồm đáp:

- Cảm ơn, không cần, tự ta làm được rồi, đừng đánh thức tên kia.

Trong tích tắc, gã cảm thấy có gì đó không ổn, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, đang định hành động thì cảm giác trên cổ mát lạnh. Một con dao găm lạnh ngắt đã dán vào cổ của gã. Gã run sợ trong lòng, hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt hiền lành đang mỉm cười rất thân thiện với mình.

- Ngươi... Ngươi là ai?

Tên trộm hạ giọng, lúc này cũng đã tỉnh táo hoàn toàn:

- Huynh đệ, có chuyện gì thì trao đổi thoải mái, đừng động thủ... !

- Ta sẽ không cử động tay.

Người nọ cười tủm tỉm nói:

- Ngươi kéo cái chai lên đi.

Tên trộm vẻ mặt đau khổ nói:

- Huynh đệ, chỉ là một cái bình nhỏ, không có gì đáng giá. Cất đao đi, nếu ngươi muốn bạc, xong việc, ta sẽ cho ngươi là được... !

Người đột xuất hiện tất nhiên là Sở Hoan. Hắn vẫn cười nhẹ nhàng:

- Thân thủ các hạ nhanh nhẹn, ta chỉ sợ vừa rút dao găm ra, các hạ lập tức sẽ biến mất.

Hắn nhìn qua lỗ thủng xuống bên dưới:

- Thủ đoạn của các hạ cũng thật inh. Vừa khéo léo vừa cẩn thận. Đêm dài đằng đẵng, tên kia vẫn ngủ, ta cùng các hạ nói chuyện chút được chứ?

Loading...

Xem tiếp: Chương 776 : Thương Lượng.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 39


Tình Người Duyên Ma

Thể loại: Truyện Ma, Trinh thám

Số chương: 5


One

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 33