Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Quốc Sắc Sinh Kiêu Chương 477 - 478: Dẫn Thương Nhân Dẫn Dân Chúng Không Dẫn Binh Lính

Chương trước: Chương 474->476: Phá Quan Chuyển Đá



Tôn Tử Không nhìn phía trước cửa, hơi bận tâm, ghé sát tới thấp giọng nói:

- Sư phụ, hắn nói đây là khách lạc đà số một Lạc Nhạn trấn, có phải mặt dầy hay không? Nhìn như vậy cũng dám nói khách lạc đà số một, chúng ta chớ để hắn lừa!

Thanh âm của gã rất nhỏ, Khâu Minh Đạo kia đi đường, có vẻ tâm sự nặng nề, cũng không nghe thấy gã nói.

Không đợi Sở Hoan nói chuyện, Bạch Hạt Tử bên cạnh đã nói:

- Nơi này không so được trong quan, có cửa như vậy, đã là không tệ.

Tới trước cửa, một đại hán mặc trang phục lông đi ra từ bên trong, mặt chữ điền, cười nói với Khâu Minh Đạo:

- Thiếu đương gia, không phải nói ra ngoài săn sói đất sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?

Gã đột nhiên nhìn thấy ba người Sở Hoan, đầu tiên ngẩn ra, lập tức chắp tay hỏi:

- Ba vị tới tìm khách lạc đà sao?

Khâu Minh Đạo nói:

- Vệ Lục, phụ thân có nhà hay không? Nói có khách tới!

Vệ Lục kia đáp ứng một tiếng, vội đi bẩm báo. Lúc này Khâu Minh Đạo mới nói với ba người:

- Trước tiên mời ba vị!

Gã chỉ vào mấy cọc gỗ trước cửa:

- Ngựa có thể cột tại đây, không có việc gì!

Sở Hoan gật đầu, đưa cương ngựa cho Tôn Tử Không, dẫn đầu vào sân ới Khâu Minh Đạo. Vào trong viện, liền phát hiện viện này cũng không nhỏ, có rất nhiều người gỗ, trong viện có tầm mười người, một đám lưng hùm vai gấu, da đen ngực đỏ, vô cùng thô ráp, đều đang luyện đao, lúc mới tiến vào, dường như là vào một võ quán nhỏ.

Khâu Minh Đạo kêu lên một tiếng:

- Khách đến!

Đám người kia lập tức thu đao, đều chắp tay thi lễ với Sở Hoan, vẻ mặt cung kính, hơi khom người, Sở Hoan không biết quy củ, cũng chắp tay đáp lễ.

Nghe được tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trung niên khoảng bốn lăm bốn sáu tuổi đi tới, đầu đội mũ da, mặc quần áo lông dê, gương mặt rất lớn, lông mi đậm, cũng rất khôi ngô, vừa nhìn thấy chính là hảo hán quan ngoại, tay phải nắm hai quả bi sắt, chuyển động sàn sạt phát ra âm thanh chói tai, lão bước tới đây, vô cùng thống khoái mà khoát tay, làm tư thế mời, nói:

- Mời khách nhân!

Sở Hoan chắp tay, giờ phút này Bạch Hạt Tử và Tôn Tử Không cũng đã theo kịp, vào chính đường cũng rất đơn giản, mấy chiếc ghế bày đặt hai bên. Ngươi đàn ông trung niên tay cầm bi sắt người xuống chủ tạo, lúc này Khâu Minh Đạo mới giới thiệu mấy người Sở Hoan:

- Các vị, vị này chính là gia phụ, cũng là đương gia khách lạc đà Khâu gia!

Sở Hoan chắp tay cười nói:

- Chào Khâu đương gia!

- Khâu Anh Hào!

Khâu đương gia mỉm cười nói:

- Mấy vị khách nhân đến từ quan nội sao?

- Đúng thế!

Sở Hoan vuốt cằm, trong lòng nghĩ tới tên người này thật là uy phong, tuy rằng chỉ nhìn bề ngoài, cũng có một chút khí chất anh hùng hào kiệt.

Khâu Anh Hào nói:

- Trong quan đang chiến tranh, thương khách lui tới không nhiều lắm, các vị có thể tới nơi này, cũng không dễ dàng. Chưa thỉnh giáo đại danh khách nhân?

- Sở Hoan!

Sở Hoan cũng không giấu diếm:

- Sở trong Sở Thiên, Hoan trong hoan nhạc!

- Tên rất hay!

Khâu Anh Hào cười nói:

- Ba vị khách nhân muốn xuyên qua sa mạc sao? Lại không biết có bao nhiêu hàng hóa?

Lão liếc Khâu Minh Đạo thần sắc hơi cô đơn, nói:

- Chắc Minh Đạo đã nói với các vị, Lạc Nhạn trấn có mười bảy nhà khách lạc đà, giá khác nhau, nếu các vị tìm tới khách lạc đà Khâu gia ta, chắc chắn lần này mang theo không ít hàng hóa qua sa mạc.

Giờ phút này có người đưa trà lên, Tôn Tử Không thấy trà trong chén không giống bình thường, có màu trắng ngà, hơi kỳ quái, gã chưa quen thuộc đối với khách lạc đà, trong lúc nhất thời quả thận không dám tùy tiện uống.

Sở Hoan đã nâng chén trà lên, thưởng thức một ngụm, chính là trà sữa nóng hổi. Thấy Sở Hoan uống trà, Khâu Anh Hào lộ ra nụ cười.

- Nghe Thiếu đương gia nói qua một chút.

Sở Hoan đặt chén trà xuống:

- Hai nhà khách lạc đà lớn nhất Lạc Nhạn trấn, là Khâu gia và Mã gia, buôn bán lớn chỉ có hai nhà này có thể tiếp.

Khâu Anh Hào gật đầu nói:

- Lời này không sai.

- Khâu đương gia, Sở mỗ cũng không chậm trễ thời gian của ngài, lần này chúng ta muốn qua sa mạc.

Sở Hoan nói:

- Chẳng qua đội ngũ không nhỏ, không quá quen thuộc đối với sa mạc, cho nên muốn mời Khâu đương gia giúp đỡ.

- Đâu có!

Khâu Anh Hào đáp:

- Sở đại gia, trước tiên ta nói về quy củ, khách lạc đà Khâu gia ta xuất hành, ít nhất phải phối hợp mười sáu người, bao gồm ta bên trong, mỗi người là một trăm lạng, tổng cộng một ngàn sáu trăm lạng, đây là tiền bán mạng của huynh đệ, trên đường cho dù sống hay chết, chỉ cần khách nhân thanh toán số tiền này, thì không quan hệ với khách nhân, miễn là còn sống, vẫn sẽ hộ tống khách nhân rời khỏi sa mạc. Ngoài đó ra, phí dẫn đường là năm trăm lạng bạc, cho nên cộng lại ít nhất là hai ngàn một trăm lạng bạc.

Sở Hoan mặt không đổi sắc, Tôn Tử Không lại giật mình nói:

- Nhiều như vậy sao?

Hai ngàn một trăm lạng bạc dẫn đường một lần, đương nhiên không phải số lượng nhỏ.

Chẳng qua Sở Hoan biết, nếu muốn xuyên qua sa mạc, đối phương cũng có nguy hiểm, lấy tính mạng đánh cược một lần, trên thực tế mỗi lần khách lạc đà xuất hành, đều có thể là lần cuối cùng, tính như vậy, giá cả cũng không quá đắt.

Khâu Anh Hào thấy Tôn Tử Không kêu lên, vẫn cười nói:

- Vị khách nhân này không nên gấp. Khách lạc đà chúng ta làm chính là đưa thêm tính mạng vào, nam nhân ra cửa, trong nhà còn có cha mẹ vợ con, nếu chết trong sa mạc, số bạc này cần để người nhà tiếp tục sống sót đấy.

Sở Hoan gật đầu, lại hỏi:

- Ngoài đó ra, còn có phí dụng gì khác không?

Khâu Anh Hào hỏi:

- Khách nhân có bao nhiêu hàng hóa?

- Hơn mười chiếc xe.

Sở Hoan đáp.

Khâu Anh Hào nhíu mày nói:

- Khách nhân dùng xe sao?

Sở Hoan gật đầu:

- Có vấn đề gì?

- Trong xa mạc, không dùng được xe.

Khâu Anh Hào nghiêm mặt nói :

- Đều là cát, xe đi vào sẽ lún xuống, vô cùng khó khăn, thật sự muốn đi xe, một ngày hành trình tốn hai ba ngày chưa hẳn đã đủ. Trong sa mạc, ở thêm một ngày nguy hiểm hơn một ngày, cho nên… !

- Khâu đương gia nói đúng.

Sở Hoan hỏi:

- Vậy Khâu đương gia có biện pháp gì không?

- Khách lạc đà, khách lạc đà, đi lạc đà!

Khâu Anh Hào nói rất dứt khoát:

- Khách lạc đà Khâu gia ta có hai mươi lăm con lạc đà, có cần hay không ngay ở bản thân khách nhân, một con lạc đà ba mươi lạng bạc, dùng bao nhiêu lạc đà, tùy ý khách nhân.

Lão dừng một chút nói:

- Nếu khách nhân muốn dùng đến chúng ta, trước tiên trả một nửa tiền đặt cọc, qua sa mạc, lại giao một nửa khác.

Khâu Minh Đạo đột nhiên ở bên nói:

- Cha, còn có một quy củ, ngài phải nhắc nhở họ!

Khâu Anh Hào ngẩn ra, lập tức nghĩ đến cái gì, nhíu mày hỏi Sở Hoan:

- Khách nhân, các vị là ai, không phải người quan phủ chứ?

Sở Hoan hỏi ngược lại:

- Khâu đương gia, nếu là người trong quan phủ, mọi người có tiếp nhận chuyến này hay không?

Khâu Anh Hào đứng dậy, nghiêm nghị nói:

- Nếu là người quan phủ, thứ cho chúng ta thất lễ, xin mời các vị!

Lão làm ra tư thế tiễn khách.

Lúc trước Sở Hoan nghe Khâu Minh Đạo nói, trong lòng đã hết sức kỳ quái, giờ phút này nghe Khâu Anh Hào cũng nói không tiếp quan gia, ngạc nhiên hỏi:

- Khâu đương gia, đây là ý gì?

- Dẫn thương nhân, dẫn dân chúng, không dẫn binh lính!

Khâu Anh Hào nghiêm mặt nói:

- Đây là quy củ tổ tông lập xuống!

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Khâu đương gia, Sở mỗ không rõ. Dựa theo lời mọi người nói, chúng ta sẽ không thiếu một đồng tiền, nếu chúng ta là quan gia, vì sao không thể dẫn chúng ta qua sa mạc?

- Quy củ tổ tông.

Khâu Anh Hào lặp lại lần nữa:

- Khách nhân cũng đừng khiến chúng ta khó xử.

Bạt Hạt Tử lên tiếng nói:

- Khâu đương gia, khách lạc đà các ngươi làm mua bán, chính là tùy theo khách nhân, sao còn lựa chọn khách nhân? Dẫn thương dẫn dân không dẫn binh cái gì, chẳng qua quan gia còn kém thương dân?

Khâu Anh Hào nhíu mày:

- Xem ra các vị đúng là quan gia. Vô cùng xin lỗi, nếu là quan gia, chuyến này khách lạc đà Khâu gia chúng ta không tiếp được !

Lão giơ tay lên nói :

- Minh Đạo, tiễn khách !

Khâu Minh Đạo đứng dậy,chắp tay nói:

- Các vị khách này, xin lỗi, các vị vẫn nên rời đi!

- Khâu đương gia, các ngươi không dẫn binh qua sa mạc, có phải bởi vì lo lắng cuốn vào chiến tranh giữa hai nước hay không?

Sở Hoan không có ý tứ rời khỏi, chỉ cười nói:

- Các ngươi sợ dẫn binh qua sa mạc, sẽ trở thành một bộ phận của chiến tranh, một khi bị bất luận một quốc gia nào biết, Lạc Nhạn trấn các ngươi sẽ có tai họa ngập đầu ?

Khâu Anh Hào nghiêm nghị nói:

- Khách nhân hiểu được đạo lý này thì tốt rồi. Khách lạc đà chúng ta ở đây đã mấy đời người, năm đó cũng không có biện pháp mới đặt chân nơi đây, tổ tiên muốn sống sót, phải làm việc, nhưng nơi này vô cùng hoang vắng, nuôi dưỡng chút dê bò cũng không đủ sống, cho nên rơi vào đường cùng mới bắt đầu làm khách lạc đà. Khách lạc đà chính là việc bán mạng, qua lại trên sa mạc, ai cũng không nói chính xác chuyến nào lưu lại trong sa mạc vĩnh viễn không trở về… !

Lão dừng một chút, lại ói:

- Mảnh đất này của chúng ta, người Tần quốc có thể tới đây bất cứ lúc nào, người Tây Lương cũng có thể tới đây bất cứ lúc nào, chỉ cần bọn họ có tâm tư, Lạc Nhạn trấn chúng ta sẽ bị san thành bình địa, chúng ta làm việc, chính là dẫn thương dân hai nước xuyên qua sa mạc, hộ tống hàng hóa mà thôi, đây là công việc của chúng ta, hơn nữa làm chút kinh doanh giữa hai nước, khách lạc đà chúng ta cũng có thể giúp đỡ một chút, mới có thể còn sống sót. Nếu cuốn vào chiến tranh binh gia, bất kẻ trợ giúp một quốc gia nào, bị một nước khách biết, Lạc Nhạn trấn chúng ta chắc chắn không có kết cục tốt, nếu muốn sống sót, phải dựa theo quy củ của lão tổ tông!

Sở Hoan gật đầu nói:

- Ý của Khâu đương gia, chúng ta hiểu được!

- Khách nhân có thể thông cảm là tốt rồi!

Khâu Anh Hào đáp.

Sở Hoan cười nói:

- Khâu đương gia, thực không dám giấu diếm, chúng ta đúng là quan gia Đại Tần, nhưng chúng ta không phải quan gia bình thường, hơn nữa ta dám cam đoan, các ngươi giúp chúng ta sẽ không lưu lại bất cứ hậu hoạn nào, người Tây Lương cũng sẽ không tìm Lạc Nhạn trấn các ngươi làm phiền!

Khâu Anh Hào cau mày nói:

- Lời khách nhân, ta nghe không hiểu!

- Chúng ta là sứ đoàn.

Sở Hoan bình tĩnh nói :

- Không phát sinh việc binh đao, hoàn toàn trái ngược, là bởi vì ngăn cản họa binh đao.

Bạch Hạt Tử nói:

- Khâu đương gia, người Tây Lương đã cầu hòa Đại Tần ta, Đại Tần ta cũng đã đáp ứng. Hiện giờ chúng ta phải xuyên qua sa mạc, đi tới Tây Lương nghênh thú Công chúa Tây Lương, nhưng chưa quen thuộc với sa mạc, cho nên mới phải tới tiến tới đây, hy vọng các vị có thể giúp đỡ.

- Khâu đương gia, quy củ của các ngươi, dẫn thương dẫn dân không dẫn binh, chúng ta sẽ không phá hỏng.

Sở Hoan nói:

- Quy củ tổ tiên, cái gọi là không dẫn binh, bên ta cũng vừa nói qua, đó là hy vọng không cuốn vào chiến tranh giữa hai nước, để tránh liên lụy. Nhưng chúng ta không phải binh đao, không phải để các ngươi dẫn xuyên qua sa mạc công kích Tây Lương, cho nên chúng ta chưa tính là binh, Khâu đương gia, điểm này ngươi nên rõ ràng!

Tay phải Khâu Anh Hào chuyển động, bi sắt rung động, trầm ngâm, sau một lúc lâu mới lắc đầu nói:

- Khách nhân, cho dù thế nào, các ngươi đều là người quan gia, rốt cuộc muốn làm gì, chúng ta cũng không rõ ràng lắm.

Gã dừng một chút, mới chậm rãi nói:

- Mặc dù Lạc Nhạn trấn có mười bảy nhà khách lạc đà, nhưng quy củ đều giống nhau, cũng không khách gì, bất luận một nhà khách lạc đà nào, cũng phải xử lý dựa theo quy củ khách lạc đà, nếu vi phạm quy củ, bất kể lớn nhỏ, khách lạc đà nhất định phải giải tán, không thể tiếp tục làm nữa… !

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- Băn khoăn của Khâu đương gia, ta rõ ràng. Nhưng nói trở lại, quy củ tổ tiên các ngươi là không thể dẫn binh, nhưng chúng ta không phải binh, ngươi cũng không vi phạm quy củ. Khách lạc đà các ngươi, là làm việc cho người, nói trắng ra là để người hai nước có thể buôn bán. Nói như thế, chúng ta không phải việc binh đao, chỉ là đưa một đám hàng hóa tới Tây Lương, sau đó đổi Công chúa Tây Lương trở về, từ ý nào đó mà nói, chính là việc buôn bán, Khâu đương gia, ngươi hoàn toàn có thể coi chúng ta trở thành người làm ăn.

Khâu Minh Đạo rốt cuộc mở miệng nói:

- Cha, họ nói cũng không sai. Cũng không phải chúng ta dẫn binh đi đánh Tây Lương, lần làm ăn này có gì không làm được?

- Câm mồm!

Khâu Anh Hào quát lớn một tiếng, ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:

- Khách nhân, chuyện này chờ ta suy nghĩ một chút, ta không thể trả lời cho ngươi lúc này!

- Cũng được!

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Chỉ hy vọng Khâu đương gia nhanh chóng đưa ra câu trả lời!

Khâu Anh Hào hỏi:

- Người của các ngươi ở nơi nào?

- Ngay bên ngoài trấn, không dám tùy tiện vào trấn.

Sở Hoan đứng dậy, chắp tay nói:

- Còn xin hỏi Khâu đương gia một câu, đội ngũ chúng ta có thể vào trấn nghỉ ngơi và chỉnh đốn hay không?

- Bao nhiêu người?

- Hơn ba trăm người, hơn mười cỗ xe ngựa!

- Vậy không được!

Khâu Anh Hào lập tức nói:

- Nếu tầm mười người, có thể tiến vào thôn trấn nghỉ một chút, số người của các ngươi nhiều lắm, đột nhiên nhiều người tiến vào như vậy, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu người trong trấn.

- Đã như thế, vậy chúng ta chờ ngay ngoài trấn.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Khâu đương gia, sắc trời cũng đã tối rồi, nếu như có thể mà nói, sáng sớm ngày mai trả lời chúng ta, chúng ta phải hành trình gấp, không thể chậm trễ!

Khâu Anh Hào cũng đứng lên nói:

- Chuyện này ta lập tức đi thương lượng với mấy nhà khách lạc đà, trước khi mặt trời mọc ngày mai, nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời!

Tôn Tử Không nhịn không được nói:

- Nếu ngày mai trời mưa, không có mặt trời, có phải không cần trả lời hay không?

Khâu Anh Hào sửng sốt, cười ha ha nói:

- Có ý tứ, vậy trước giờ mẹo ngày mai, chắc chắn có câu trả lời!

Khâu Anh Hào lập tức tự mình đưa Sở Hoan ra cửa, ba người Sở Hoan cáo từ rời đi, cưỡi ngựa trở về theo đường cũ, lúc trước hắn vốn còn chuẩn bị tới xem khách lạc đã Mã gia một chút, nhưng bây giờ nghĩ lại, khách lạc đà Khâu gia không dám tùy tiện nhận, như vậy khách lạc đà Mã gia chắc chắn cũng có băn khoăn.

Cái giọ là đồng hành là oan gia, Sở Hoan cảm thấy Khâu gia và Mã gia chính là hai nhà khách lạc đà lớn nhất Lạc Nhạn trấn, chắc chắn tồn tại quan hệ cạnh tranh, mình chỉ tìm Khâu gia, có lẽ Khâu gia sẽ tận lực tiếp lấy, nếu lúc này lại đi tìm Mã gia, Khâu gia biết, trái lại có thể làm khó dễ từ giữa, cuối cùng tất cả khách lạc đà Lạc Nhạn trấn cũng sẽ không làm.

Lần này phải xuyên qua sa mạc, cuối cùng vẫn phải thuê một nhà khách lạc đà dẫn đường, như vậy mới có thể thuận lợi hơn rất nhiều, nếu không có sự trợ giúp của khách lạc đà, chỉ sợ sẽ gặp đường nhiều phiền toái hơn nữa trong sa mạc.

Ba người trở về đường cũ, trải qua nhà trọ Nhạn Môn kia, Tôn Tử Không không kìm nổi liếc qua bên kia một chút, lúc trước di tới, một thiếu phụ trang điểm xinh đẹp có vài phần quyến rũ dựa trước cửa, giờ phút này nhìn lại, thấy thiếu phụ kia vẫn dựa lưng vào cạnh khung cửa, một bàn tay đặt ngang ngực, tay kia cầm một trái cây cắn, khuôn mặt mang theo nụ cười quyến rũ, thấy Tôn Tử Không nhìn về phía nàng, dĩ nhiên quăng mị nhãn về phía Tôn Tử Không, khiến trái tim Tôn Tử Không đập thình thịch.

Trấn nhỏ ngoài quan ngoại này, nữ nhân vốn cũng không phải quá nhiều, bộ dạng xinh đẹp càng ít tới thảm thương, có vài phần tư sắc còn có thái độ quyến rũ, chỉ sợ là lông phượng và sừng lân rồi, Tôn Tử Không mơ hồ cảm thấy thiếu phụ này rất có thể là một đóa hoa đẹp nhất toàn thôn trấn, tuy rằng lớn hơn rất nhiều so với cô nương chân dài tu luyện kia, nhưng phong tình quyến rũ thì cô nương Tú Liên kia xa xa không bằng.

Chờ đám người Sở Hoan đi qua trước cửa, lúc này thiếu phụ quyến rũ mới vén rèm cửa lên, đi vào bên trong.

Nhà trọ Nhạn Môn này cũng dựng bằng đất, nhưng khác với phòng xá bình thường, xây dựng hai tầng lầu, phòng xá như vậy, rất hiếm thấy trong mấy trăm phòng xá ở Lạc Nhạn trấn.

Vào trong phòng, thấy chính đường có mấy bàn lớn, hơn mười người xúm lại bên cạnh mỗi bàn lớn, tập trung một chỗ đổ xúc xắc, trong khách sạn, cũng thiết lập sòng bạc.

Thiếu phụ lắc mông đi vào, một gã nam tử đột nhiên đi tới, nam tử này quần áo lông, đội mũ mềm, ghé sát bên người thiếu phụ, thấp giọng hỏi:

- Qua rồi chứ?

Thiếu phụ quyến rũ liếc nam tử này một cái, khuôn mặt vốn không tính quá xinh đẹp giờ phút này lại quyến rũ mê người, khẽ cười nói:

- Đại gia, hôm nay ta ở trước cửa đến trưa, ngài nói, nên cảm tạ ta thế nào?

Một bàn tay của nam tử này đặt lên bộ mông to lớn của thiếu phụ, dùng sắc nhéo một cái, tay kia nhét hai khối bạc vụn vào ngực thiếu phụ. Thiếu phụ kia ôi một tiếng, cười:

- Ngươi người này không có lương tâm, lạnh chết người ta… !

Nàng lấy bạc từ trong ngực ra, nhét vào hông mình, lúc này mới thấp giọng nói:

- Vẫn là ba con ngựa kia, vừa mới qua, hẳn là ra khỏi thôn trấn rồi, ta nhìn thấy họ vừa rồi gặp phải Thiếu đương gia Khâu gia, đi với hắn rồi, nếu đúng như vậy mà nói, họ đã tìm khách lạc đà Khâu gia!

Nam tử cười cười, thiếu phụ quăng mị nhãn qua, thấp giọng nói:

- Đại gia, về sau còn có chuyện tốt kiếm bạc này, ngài chiếu cố người đáng thương ta nhiều hơn… !

Nàng ở ngoài cửa xem động tĩnh, vừa rồi được hai miếng bạc vụn, nói thế nào cũng có bảy tám lạng, số bạc này kiếm hết sức dễ dàng.

Nam tử thấy bộ dáng quyến rũ của thiếu phụ kia, trong lòng ngứa ngáy, nhìn về phía bậc thang, mới thấp giọng nói:

- Bạc thì có, ngươi thật sự muốn kiếm bạc sao?

Thiếu phụ nhẹ nhàng vộ lên bộ ngực rắn chắc của nam tử, quyến rũ nói:

- Bạc ai không muốn, ngài nói, còn muốn ta làm gì hay sao?

Một bàn tay thô ráp của nam tử vẫn không kiêng nể gì mà đặt lên mông thiếu phụ kia xoa nắm, nói nhỏ vài câu bên tai thiếu phụ. Thiếu phụ kia cười rộ lên, bấm một cái lên cánh tay nam tử, thấp giọng mắng:

- Ngài cho ta trở thành cái gì?

Nam tử cười tủm tỉm, thấp giọng nói:

- Đại gia yêu thích ngươi!

Thiếu phụ thấp giọng nói:

- Vậy ngày không sợ đương gia của ta sao?

- Là cái tên chỉ một quyền của ta đã muốn mất mạng đó à?

Nam tử khinh thường thấp giọng nói:

- Cô nàng, cái loại kia không chịu được một quyền của ta, chỉ sợ cũng khiến cho tiểu tao hóa ngươi không no… !

- Chán ghét!

Thiếu phụ lắc mông, giơ tay đẩy bàn tay to đang vuốt ve trên mông màu mỡ của mình, đôi mắt quyến rũ như tơ, thấp giọng nói:

- Buổi tối đêm dài người vắng, gian phòng thứ nhất từ bên trái ở hậu viện, ngài đi vào trong đó, ta để cửa cho ngài… !

Nam tử mừng rõ, thấp giọng nói:

- Bảo bối nhỏ, buổi tối để ca ca cho chiếc miệng xinh đẹp phía dưới của ngươi ăn no… !

Thiếu phụ cười dâm đãng một tiếng, đẩy gã ra, tránh đi như không có việc gì. Lúc này nam tử mới cảm thấy thỏa mãn đi lên trên lầu, trên lầu có bảy tám gian phòng khách, nam tử tới trước một phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền tới một thanh âm:

- Tiến vào!

Nam tử đẩy cửa vào, chỗ gần cửa sổ trong phòng, một người mặc áo gấm màu xanh đang ngồi ở đó, dùng tay chống mã, nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ. Tóc gã búi thành búi giống nam tử bình thường, nam tử này đóng cửa lại, người bên cửa sổ đã nghiêng đầu, nửa mặt bên trái đeo mặt nạ, nửa mặt bên phải tuyết trắng mềm mại, mặc dù ăn mặc kiểu nam tử, nhưng đôi mắt ngập nước kia rõ ràng là một tiểu mỹ nhân quyến rũ lòng người.

Đôi môi đỏ mọng ướt át của người đeo mặt nạ lộ ra một nụ cười câu hồn, dịu dàng nói:

- Thủy đại ca, huynh thấy họ rồi chứ?

Nam tử này, lại là Thủy Dùng sống sót sau tai nạn ở huyện Cô Sơn lần trước, mà tiểu mỹ nhân ăm mặc áo gấm kiểu nam trang này, chính là vị Liễu Mị Nương trời sinh khiêu gợi đẹp đẽ.

Thủy Dũng vừa nhìn thấy nụ cười quyến rũ của Liễu Mị Nương, toàn thân lập tức nhũn ra, ghé sát tới, thấp giọng nói:

- Họ đã đến, ba kỵ vào thôn trấn, hiện giờ đã rời khỏi thôn trấn, nếu đoán không sai, lúc này họ đang trú đóng bên ngoài trấn. Họ hẳn là đã tìm tới khách lạc đà, khách lạc đà Khâu gia!

- Ồ?

Liễu Mị Nương tựa lên ghế, tuy rằng mặc áo gấm, trong lúc vô tình lại bày ra tư thế cực kỳ trêu người:

- Thủy đại ca, huynh thật sự lợi hại, nhanh như vậy đã rõ ràng nhiều chuyện, có Thủy đại ca giúp đỡ, Mị Nương nhất định có thể cứu thân nhân của mình.

Có vài nữ nhân nhìn xa cực đẹp, nhìn gần sẽ giảm bớt đi nhiều, nhưng Liễu Mị Nương thì khách, nhìn từ xa quyến rũ xinh đẹp, nhìn gần lại phát hiện da thịt của nàng trắng nõn tới cực điểm, không chút tỳ vết, dường như chỉ cần đụng nhẹ ngón tay vào da thịt, có thể nhỏ ra nước. Đôi mắt ngập nước quyến rũ mười phần kia, bất kỳ một nam tử nào nhìn thấy đều không quên được, vĩnh viễn nhớ trong lòng, hơn nữa trên người nàng tản ra mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, khiến cho nam nhân tới gần nàng xôn xao cả người, khí huyết dâng trào.

Gã không kìm nổi đi lên vài bước, thần hồn điên đảo hỏi:

- Liễu cô nương, chúng ta… tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Tối nay có nên đi thăm dò trước một phen hay không?

- Không cần!

Liễu Mị Nương lắc đầu nói:

- Họ người đông thế mạnh, phòng thủ cực nghiêm, chúng ta không thể đánh rắn động có, nếu lúc này rút dây động rừng, thứ nhất khiến họ có đề phòng, thứ hai cũng hết sức nguy hiểm, chúng ta còn phải chờ cơ hội, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

- Liễu cô nương, ta không sợ.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp yêu mị của Liễu Mị Nương, Thủy Dũng khô họng, tâm tình kích động:

- Cho dù núi đao biển lửa, chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, ta cũng có thể xông vào cho cô!

Liễu Mị Nương uốn éo đứng dậy, cười ha ha, dịu dàng nói:

- Thủy đại ca, ta biết huynh tốt với Mị Nương, nhưng Mị Nương cũng là nghĩ cho huynh, không thể để huynh dễ dàng gặp nguy hiểm!

Nghe giọng nói mềm mại của Liễu Mị Nương, thậm chí mang theo quan tâm, toàn thân Thủy Dũng nhũn ra, bị dáng người gợi cảm ma quỷ bọc áo gấm bên ngoài hấp dẫn, nếu đổi lại nữ nhân khách, chỉ sợ Thủy Dũng đã sớm nhào tới, nhưng chẳng biết tại sao, Liễu Mị Nương này mị hoặc gợi cảm, khiến mỗi nam nhân đều có thể dâng lên dục vọng nguyên thủy nhất, nhưng lúc thật sự đối mặt với dáng người ma quỷ này, người phụ nữ này lại có một loại khí chất khiến người ta không dám tùy tiện mạo phạm.

Thủy Dũng không thể nói đây là loại hương vị gì, nhưng gã không dám tùy tiện ra tay, thậm chí duois tình huống Liễu Mị Nương không chủ động tiến hành tiếp xúc thân thể, ai cũng không dám đụng một ngón tay vào nàng.

Thiên hạ không ít nữ nhân khiêu gợi, Liễu Mị Nương là một trong số đó, nhưng loại khí chất khiến người ta không dám dễ dàng mạo phạm trên người nàng, có lẽ là nhân tố khác với những nữ nhân khác, cũng là nguyên nhân khiến nam nhân si mê nàng nhất.

Thủy Dụng ngăn chặn kích động trong lòng, lúc trước gã đã nhìn thấy bộ ngực hùng vĩ cao ngất của Liễu Mị Nương, nhưng giờ phút này dường như co lại không ít, trong lòng mơ hồ biết có lẽ bởi vì giả trang nam nhân, cho nên dùng vải buộc chặt, cho dù như thế vẫn hơi nhô lên, trong lòng hơi tiếc nuối, bộ ngực sữa đầy đặn như thế, lại dùng vải buộc chặt làm mất đi sóng cả vốn có, khiến mình cũng mất đi rất nhiễu nhãn phúc, thật sự là làm bậy.

- Liễu cô nương, chúng ta… chẳng lẽ chúng ta cũng phải tiến vào sa mạc theo họ hay sao?

Thủy Dũng hơi bất an, gã chưa bao giờ tiến vào sa mạc, đến Lạc Nhạn trấn này đã cảm giác được hoàn cảnh khí hậu khắc nghiệt, thực sự đi vào sa mạc, chỉ sợ sẽ phải chịu rất nhiều khổ cực.

- Thủy đại ca không muốn đi vào sao?

Sóng mắt Liễu Mị Nương lưu động, buồn bã nói:

- Nếu Thủy đại ca khó xử, Mị Nương sẽ không cưỡng cầu, huynh… huynh có thể ở lại chỗ này, chờ ta trở lại… !

Thủy Dũng nhìn thấy trong đôi mắt đẹp đẽ của Liễu Mị Nương không ngờ mang theo một chút khổ sở đáng thương, tâm thần rung động, lập tức vỗ ngực nói:

- Liễu cô nương, cô yên tâm, núi đao biển lửa ta cũng không sợ, sa mạc tính cái gì? Cô nói đi, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào, ta đều nghe theo cô!

Liễu Mị Nương cười ha ha, mị nhãn như tơ, thấp giọng nói:

- Thủy đại ca, huynh chờ ở nơi này, ta cùng Đầu Gỗ đi tìm khách lạc đà, chúng ta tiến vào sa mạc, cũng cần khách lạc đà dẫn đường!

Thủy Dũng vội đáp:

- Ta đi cùng cô!

- Không cần!

Ngọc thủ trắng nõn của Liễu Mị Nương đặt lên ngực Thủy Dũng, Thủy Dũng đưa tay muốn bắt, Liễu Mị Nương đã nhẹ nhàng thu hồi lại, quyến rũ nói:

- Thủy đại ca, dọc đường đi chúng ta chạy vội, huynh cũng khổ cực, nói không chừng chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào, huynh hãy nghĩ ngơ thật tốt, Mị Nương không muốn thấy huynh quá khổ cực!

Đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng, sóng mắt như tơ, trái tim Thủy Dũng rung động. Gã ngây ngốc một lát, Liễu Mị Nương đã đi qua mở cửa, rời cửa, Thủy Dũng đi theo ra, liền thấy Liễu Mị Nương mang theo Đầu Gỗ đội nón tre đi xuống dưới lầu, nhìn bóng lưng thướt tha kia, Thủy Dũng cảm thấy dục hỏa thiêu thân, tới bên hành lang, nhìn thấy Liễu Mị Nương rời cửa, lập tức thấy thiếu phụ dưới lầu ngẩng đầu nhìn tới, Thủy Dũng nắm chặt tay, trong lòng nghĩ: “Liễu Mị Nương tạm thời không tới tay được, tối nay chỉ có thể dùng con mụ lẳng lơ trong điếm này tiêu hỏa, con mụ lẳng lơ này, ông vừa vào cửa đã câu dẫn ông, buổi tối xem ông không chơi chết nàng… !

Gã nhìn chằm chằm bộ mông lớn đong đưa của thiếu phụ kia, cả người nóng lên, chỉ trông mong sớm tới nửa đêm.

Loading...

Xem tiếp: Chương 479->481: Chuyện Yêu Đương Vụng Trộm Nửa Đêm Tại Phòng Củi

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Tướng Minh

Thể loại: Kiếm Hiệp, Xuyên Không

Số chương: 218


Đơn Giản Là Yêu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Thời Thượng Tiên Sinh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 111


Này Nhóc Dễ Yêu... Anh Thích Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24