21 Sáng hôm sau, Đặng Vân Du thức dậy từ rất sớm, uống mấy loại đan dược, cả người cô cảm thấy một luồng khí tức thông khắp các mạch máu. Hai mắt chưa từng sáng rõ hơn.
22 - Tránh ra, ta là bạn huynh ấy, ta muốn vào trong xem. - Đặng Vân Du gào thét muốn vào bên trong. Thuộc hạ nhìn thấy cô không phải người ở đây nhưng lại không có bị gì thì kỳ lạ.
23 Vương An Cơ ôm ngực, híp mắt lại, hắn mơ màng nhìn thấy gương Định Thần đang phản chiếu chính hắn, là một con hồ li nằm yếu ớt trong gương. Mỗi một lần hít thở đều giống như bị ngũ mã phanh thây.
24 Triệu Thuỵ Miên thức dậy, cũng là lúc nhìn thấy ánh mắt trời chói chang giống như muốn đâm mù cả mắt cô. Triệu Thuỵ Miên uể oải ngồi dậy, phát hiện cô đang nằm trên một bãi cỏ lớn, được chăm sóc xanh tốt.
25 - Xin hỏi, cô là. . .
Triệu Thụy Miên nhất thời bị dọa cho ngây ngốc. Mặc dù không phải là đứa trẻ vừa sinh ra đã mất cha mẹ. Nhưng 300 năm sống trên đời, bây giờ tận mắt nhìn thấy cha bằng xương bằng thịt, cô có xúc động muốn khóc.
26 Phải công nhận lúc còn trẻ, cha Thụy Miên rất đẹp trai. Vẻ đẹp đạo mạo của sự trưởng thành, đầu luôn ngẩng cao, hai tay đặt sau lưng nho nhã. Đặng Vân Du không theo ông về nhà nữa mà đứng lại một hồi lâu.
27 Đặng Vân Du hì hục chạy ra ngoài. Xem như nhiệm vụ của cô đến đây là xong. Đặng Vân Du định trở lại xem tình hình của hoàng đế thì lão đã tự vác xác đến.
28 Đặng Vân Du không ngừng tự an ủi trong lòng, dưới thủy cung mát lạnh như đá mà trán cô thì rỉ mồ hôi.
- Đang nghĩ cái gì?
Đột nhiên Tần Tuệ Minh quan tâm đến suy nghĩ của cô khiến cô không khỏi thụ sủng nhược khinh.
29 "Rầm", cửa phòng bị đẩy ra thô bạo. Ngoài thấy một màn ôm ấp nóng bỏng ra chẳng còn gì, thị vệ hung bạo cũng xấu hổ đóng cửa lại. Tần Tuệ Minh nhẹ bâng thả cánh tay.
30 Chỉ còn Triệu Thụy Miên và Đặng Vân Du ở lại. Hoàng đế cười lạnh rồi phất áo bào đi vào trong, giống như vừa hoàn thành xong việc của mình. Hai người bọn họ trở về nhà.
31 Lại nói, lúc nãy nhìn thấy một cảnh chém giết điên cuồng, cô bủn rủn tay chân. Đến khi bị Triệu Thụy Miên quát lên. Trong lúc đi tìm hai bác, cô sáng tỏ được một số điều.
32 Diệp Yên Đan gặp được người bạn cũ thân thiết của mình, hai người ngồi với nhau trò chuyện rất lâu. Hiện tại cả Chân Nhân thành đều biết nạn thảm sát trong nhà Diệp Yên Đan, vô cùng thương tiếc.
33 - Có nghe được cái gì không?
- Được. Rất nhiều là đằng khác. Ta biết được Triệu Thụy Nguyên đang giữ gương Định Thần, hoàng đế cũng có ý muốn ông đi phong ấn Vương An Cơ.
34 Chân Nhân Chiêu Minh?
Cả người Đặng Vân Du chấn động. Thảo nào lại thấy quen như vậy. Hóa ra Chân Nhân Chiêu Minh chính là con trai của Chân Nhân Chiêu An a.
35 - Dừng tay, hai người mau dừng tay. Mau lên!
Đặng Vân Du hét toáng lên, suýt chút nữa là nhảy ra giữa can ngăn, cũng may Tần Tuệ Minh ngăn lại. Vương An Cơ và Triệu Thụy Miên thấy có người tới liền trở về hình dáng ban đầu.
36 - Oa, cây trâm này đẹp quá!
Đặng Vân Du cầm một cây trâm đính ngọc đỏ nạm hình hoa đào cực kì tinh xảo, quanh viền còn óng ánh màu vàng, hình như thật sự bằng vàng.
37 Đặng Vân Du tới một con hẻm nhỏ vắng người. Đứng một lúc, có tiếng vỗ cánh bành bạch bay tới. Đặng Vân Du nhắm mắt, bóp lấy chân con chim làm nó giãy đành đạch.
38 Cả bốn người cùng xuống xe. Đại sư tóc dài râu dài, cầm một cây trượng, chễm chệ cười trào phúng. Phía sau, toàn bộ quân lính Chân Nhân, Dương công công và hoàng đế đã mai phục từ lâu.
39 Triệu Thụy Miên khoác áo che nắng, tay cầm một giỏ trái cây, sải bước vào phòng điều dưỡng. Tiết trời đã chuyển sang đầu hạ. Hôm nay là ngày thứ mười Đặng Vân Du nằm trong bệnh viện.
40 - Thụy Miên, mấy hôm nay, trong đầu tôi toàn hiện lên những thứ gì lạ. Tôi nhớ lại lúc hồi hương, nhưng người bị thương không phải là tôi, là Tuệ Minh.