41 Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
”Hoàn cảnh nhà Tiểu Ngưng quả thật rất khó khăn, con bé vẫn còn một người em trai ruột hai chân tàn tật. Không sợ các vị cười nhạo, em gái số khổ kia của tôi đã một mình nuôi chị em bọn họ lớn lên, đến bây giờ ngay cả nơi nương thân ra hồn còn chưa có.
42 Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Lý Việt đã lên tiếng, mọi người đều lần lượt đi khỏi, lúc này trong phòng chỉ còn lại có ba người Trưởng Tôn Hoài An, Tần Ngũ và Trưởng Tôn Ngưng.
43 Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Đón tia sáng lóe lên từ sườn núi, Trưởng Tôn Ngưng đứng gác tay sau lưng, bên tai chim tước vui vẻ ca hót, một hồi bay sang Đông, một hồi bay sang Tây, líu ríu không ngừng, vào buổi sáng sớm nông thôn an tĩnh có vẻ đặc biệt náo nhiệt, giống như có việc mừng sắp phát sinh.
44 Edit: Lãnh Nguyệt Dạ
Trưởng Tôn Ngưng phấn khởi không thôi, xoay người, cả người gần như biến thành trái bóng rổ, đập vào 'Vòng rổ', treo ở trên đó không chịu xuống dưới.
45 Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Đêm ngày càng lạnh, gió lạnh thổi ào ào.
Bóng dáng gầy yếu của Trưởng Tôn Ngưng càng lộ vẻ cô độc, trong lòng cô vô cùng phiền muộn, giống như đang bị bàn tay của ác ma chà đạp, đau đớn, chua, chát, đau khổ, nói không rõ tới cùng cái mùi vị gì.
46 Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Một ngày sau đó, cửa hàng 4S thông báo cho Trưởng Tôn Ngưng đến lấy xe, toàn bộ thủ tục đã được thực hiện hoàn tất. Vừa vặn lúc này Tần Ngũ cũng trở về, Trưởng Tôn Ngưng liền trực tiếp đến huyện Dương Nhạc hội họp với ông.
47 Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Về sau, mỗi ngày Tần Ngũ tiếp nhận chỉ huy mọi người khai hoang cày bừa, rất nhanh, đỉnh núi hoang, bãi bùn đất cát ngày xưa đã bị khai khẩn chỉnh lý đàng hoàng.
48 “Đồ hèn hạ, quỷ nghèo, đây là nơi cô có thể tới sao?”
Ai, không biết nên nói trái đất càng ngày càng nhỏ hay là oan gia ngõ hẹp đây, ăn một bữa cơm cũng có thể đụng mặt mấy kẻ ghê tởm, không phải chỉ là một nhà hàng buffet nho nhỏ thôi sao, nói cô không thể tới, thật sự là khiến người ta ngán ngẫm, chỉ có điều, đã có người muốn chơi thì cô đành vui đùa theo một chút thì có làm sao đâu, coi như làm nóng người trước khi ăn vậy.
49 Lời Liễu Diệp còn chưa dứt, chỉ thấy Trưởng Tôn Ngưng theo bản năng lui về sau một bước, Phùng Lâm Lâm dùng sức quá lớn, không đánh trúng Trưởng Tôn Ngưng, thân thể mất đi thăng bằng, té ‘bịch’ như chó gặm cứt, đưa tới một trận cười: “Trưởng Tôn Ngưng, cô đáng chết! Lại bẫy tôi!” Phùng Lâm Lâm vừa thẹn vừa tức, nhưng vẫn không quên quấn lấy Trưởng Tôn Ngưng không thả.
50 Trong nháy mắt yên lặng, mọi người rối rít nhìn về phía người đàn ông xuất hiện đột ngột, vóc người thon dài, dung mạo tuấn mỹ, mặc áo khoát dài màu đen, cổ áo sơ mi trắng noãn lộ ra bên ngoài, mang găng tay da màu đen, cầm cặp công văn cùng màu, cả người nhìn qua lão luyện nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ, giọng nói của anh như lưỡi kiếm quét qua, *le*quy*don*hùng hậu mang theo sự sắc bén, một cảm giác bị áp bức vô hình tràn ngập bốn phía.