Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Quân sinh ta đã lão Chương 60+ 61

Chương trước: Chương 58+ 59



Quân Sinh Ta Đã Lão Chương 60

Chương 60.

Lều của mấy cô gái được an bài tại ở vị trí trung tâm, tiệc lửa trại tan rã trong bầu không khí không vui, tại một mảnh xấu hổ mọi người không có ở trong lều tán gẫu gì nhiều, trước khi ngủ đội trưởng kiểm tra xem có dập tắt tất cả ngọn lửa hay không, ngoại trừ mấy nam sinh được an bài gác đêm ở ngoài ra, mọi người đều im lặng nằm ngủ.

Tôi lấy túi ngủ cùng gối đầu ra, rồi thu xếp vật phẩm vụn vặt chỉnh tề, đem ba lô gác ở bên chân, tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng từ đầu tới cuối không có ngủ.

Tuy nhiên một lát, thanh âm lục tà lục tục vang lên, tôi mở mắt ra nhìn về phía người đến…

“Còn chưa ngủ?” Khi anh tiến vào mang theo hơi lạnh thuộc về mùa này, trong mũi hơi nóng tỏa ra trong không khí lạnh.

Tôi gật đầu, “Biết anh đi qua gặp.”

Anh nhếch miệng, thân mình cao lớn áp đến, đem tôi đặt ở trong lòng, hai người bao thành một quả cầu ôm cùng một chỗ, nhưng không có ngọt ngào như ngày xưa, ăn ý mười phần không có ai chủ động nhắc lại chuyện tình trước đó, chỉ là nói chuyện không đâu kéo ra đề tài.

Nhưng nên đối mặt, dù sao cũng phải đối mặt.

Tôi ngẩng đầu, vươn tay chạm đến khuôn mặt trẻ tuổi đối diện thường làm cho tôi đau đớn kia, trầm mặc một lát sau, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Tây Cố”, lại dừng lại.

Có rất nhiều vấn đề xoay quanh trong đầu, chỉ là tôi không biết nên nói ra miệng như thế nào.

Anh đóng nửa mắt, mặt chầm chậm cọ cọ lòng bàn tay của tôi, “Buổi tối hôm đó anh một đêm không về là đi quầy bar gần đó uống rượu, sau khi đi ra thì gặp Sở Kiều…”

Tôi “Ừ” một tiếng, âm điệu bình thản.

Anh thần sắc có chút xấu hổ, “Sau lại Sở Kiều nói với anh… Một ít chuyện, tỉnh lại thì hai người ở trên ghế lạnh trong hoa viên. Hác Manh, tuy rằng đêm đó anh rất phẫn nộ, nhưng anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em.”

Tôi thấp giọng tiếp tục nói, “… Cho nên hôm nay buổi chiều kiểm củi, anh đi cự tuyệt ngay mặt cô ấy?”

Anh gật đầu một cái, kéo xuống tay tôi nhẹ nhàng hôn lên, dán sát lại đây cẩn thận quan sát của vẻ mặt của tôi, “Em tức giận? Cái đeo cổ tay kia cũng không phải anh đưa cho Sở Kiều, khi vừa mới nhìn thấy anh cũng rất kinh ngạc, nếu anh biết trước, anh sẽ không tùy ý cô ta—— “

“Được rồi.” Tôi đánh gãy lời anh, dừng một chút, lại nói, “Đeo cổ tay của anh rớt khi nào, anh dù sao cũng nên biết.”

Anh rất sợ tôi mất hứng, thuận theo chủ động nói, “… Là buổi tối hôm đó.”

Đề tài càng ngày càng tới gần trung tâm, tôi cơ hồ muốn buông tha anh, cũng buông tha chính mình, giống như mọi khi không hề nói ra. Nhưng miệng tôi chịu khống chế lộ ra một câu cuối cùng, “Sở Kiều sau lại nói thứ này…”

Anh nhanh chóng nói, “Chỉ là đêm đó anh tức giận nói mà thôi.”

Tôi nhìn bộ dạng anh không muốn nói chuyện, có chút vấn đề kẹt ở giữa hai chúng tôi đã lâu, vì duy trì đoạn tình yêu, chúng tôi đều trở nên quá cẩn thận, không dám chạm đến, hai bên kiềm nén tính tình thỏa hiệp. Nhưng lảng tránh, cũng không biểu thị vấn đề sẽ biến mất, ngược lại càng khiến cho chúng tôi gánh vác càng thêm vất vả.

“… Đoạn tình cảm này có phải hay không khiến cho anh thấy mệt chết đi.”

Anh ngưng mày, trầm mặc một lát sau mới mở ánh mắt, “Chúng ta về sau sẽ tốt, hiện giờ đừng hỏi nhiều như vậy…”

Anh không có phủ nhận.

Tôi từ nhỏ đã quan tâm anh, mười năm, tôi quen thuộc tính tình anh như vậy, như thế nào lại không biết đó là anh cam chịu.

Tôi nghĩ có lẽ bản thân thật là nhất sương tình nguyện. Lúc trước hai người vì cái gì lại kiên trì muốn cùng một chỗ như vậy?

Tôi vẫn nghĩ đến chỉ cần bản thân càng nỗ lực chút, lại nỗ lực chút, sớm hay muộn sẽ có thể đi đến kết cục hạnh phúc mà chúng tôi kỳ vọng. Mấy ngày nay tôi thường suy nghĩ, nếu là Tây Cố không kịp làm, tôi liền trước tiên bù đắp được rồi, nếu là Tây Cố đuổi không kịp cự ly, tôi liền trước tiên trải đường cho tốt, nếu là sợ Tây Cố ủy khuất, tôi liền trước tiên ủy khuất chính mình là được…

Cho tới bây giờ tôi không nghĩ tới, nếu là Tây Cố mệt mỏi… Tôi lại phải làm gì cho đúng?

Nếu tình yêu khiến cho thể xác và tinh thần hai người đều mệt nhọc sao còn phải cố gắng tiếp tục đi tiếp?

Tôi nhìn anh, không nói gì, có lẽ là hai bên đều quá cẩn thận đi, tôi vậy mà không phát giác anh cho tới nay đã kiềm nén tính tình, cùng tôi giống nhau ở trong tình yêu đã mất đi nguyên trạng. Tôi vẫn nhẫn nại anh, nhưng không phải anh chưa hề dùng phương thức của mình thỏa hiệp qua. Nhưng những điều này không đủ, khi kích tình ban đầu qua đi, vấn đề từng cái lại từng cái xuất hiện, chúng tôi đều nỗ lực không nhìn không nghĩ, nỗ lực muốn duy trì thế giới hai người, tuy rằng hai bên đều cảm giác sâu sắc gánh nặng khó khăn, nhưng lại che hai mắt, làm sao cũng không chịu nhìn thẳng vào…

Rốt cục, vấn đề như quả cầu tuyết, càng lăn càng to, đợi đến khi chúng tôi muốn giải quyết, lại phát hiện giữa hai người không biết từ khi nào đã bị vẽ ra một cái hào thật sâu, tôi cùng với anh đều chiếm một bên, muốn đến bên cạnh đối phương, lại phát hiện bản thân làm thế nào cũng nhảy không qua.

“Tây Cố,” tôi do dự thật lâu, chậm rãi nói, “Nếu anh cũng cảm thấy mệt mỏi, chúng ta có đúng hay không… Có đúng hay không nên…” Đây là lần đầu tiên tôi bàn vấn đề này, vài lần há mồm, vài lần gian nan mở miệng, nhưng như thế nào cũng nói không ra cái từ kia.

Tây Cố bỗng dưng thay đổi sắc mặt, đứng dậy quặc trụ tay của tôi, “Em muốn nói những lời này đã thật lâu rồi đi.” Mặt mày anh ép tới cực thấp, trong mắt đột nhiên tràn ngập lửa giận, trầm giọng nói, “Thật ra em cũng sớm đã nhịn không nổi, sớm đã tồn ý niệm này trong đầu đúng không.”

“Vấn đề xảy ra giữa hai chúng ta, em cảm thấy không thể như vậy…”

“Như vậy em muốn thế nào?” Anh khí thế bức người.

Tôi dưới ánh mắt áp lực hờn giận của anh trầm mặc vài giây, nói, “Em nghĩ chúng ta… Vẫn là trước tiên bình tĩnh một chút, tạm thời tách ra một đoạn thời gian, được không?”

Anh không có nói tiếp, không khí lại cùng thời khắc đó bị đẩy lên đến điểm tối cao.

Anh gần như là không dám tin trừng mắt nhìn tôi, dưới cơn thịnh nộ anh đã quên vẫn còn quặc trụ tay của tôi, cổ tay bị anh nắm cơ hồ muốn bóp nát, tôi đau đến nhịn không được hít vào một hơi, anh bỗng dưng buông tay tôi ra, cúi đầu nhìn chằm chằm tôi thật lâu, đột nhiên đứng dậy vén lên cửa lều, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Tùy ý em!”

Chớp mắt cũng không quay đầu lại, đi rồi.

Tôi kinh ngạc xụi lơ tại chỗ, đêm đông khí lạnh ngoài cửa lều rót vào, không biết qua bao lâu, tôi mới phản ứng lại đây, thân thể đông lạnh có chút cứng ngắc, tôi đứng dậy đi kéo lại cửa lều thì trước mắt lại là từng đợt biến thành màu đen…

Đỡ trán nhắm mắt chờ trận hoa mắt quen thuộc trôi qua, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân vẫn luôn kiên trì… Có phải hay không đều sai lầm rồi?

Từ đầu tới đuôi, có phải tôi quá bướng bỉnh quá nhất sương tình nguyện rồi hay không?

Tôi cũng đồng dạng mệt chết đi , mỗi một lần xuất hiện vấn đề, khắc khẩu, thỏa hiệp, rồi sau đó lại một lần nữa xuất hiện vấn đề, lại một lần khắc khẩu, lại thỏa hiệp, như thế lặp lại vài lần sau, dứt khoát cứ toàn bộ thỏa hiệp, hoặc là làm như không thấy.

Mỗi người đều nói chúng tôi sẽ xa nhau.

Lúc trước dùng dũng khí lớn như vậy, mới cùng anh đi đến một chỗ. Tôi không nghĩ tách ra, tôi sợ quay đầu không được, tôi sợ nếu rời khỏi anh, ngày sau lại gặp không được người tôi yêu sâu sắc như vậy. Tôi vì tương lai của chúng tôi làm rất nhiều kế hoạch, tôi đang nỗ lực đi về phía trước theo cái mục tiêu kia…

Vừa mới bắt đầu còn có kích tình chống đỡ, nhưng tùy theo vấn đề từ từ kéo đến lại ứng phó không nổi, tôi sợ anh sẽ hối hận, nhưng cũng chầm chậm bắt đầu lo âu, bàng hoàng, hoài nghi, bất an… Tâm sinh oán ý.

Tôi sợ nhất chính là, có một ngày ngay cả bản thân cũng hối hận, lại tìm không thấy đường đi.

Hai ngươi không có ở khoảng thời gian tốt nhất gặp được nhau, lại muốn vĩnh viễn dắt tay đi tiếp, luôn làm cho người tôi hết sức khổ sở.

Ngày hôm sau một đám người tính sau khi xuống núi đến bên trong khách sạn suối nước nóng gần đó nghỉ ngơi một ngày mới trở về, tôi nguyên bản có 3 ngày nghỉ, vừa vặn có thể lại theo cùng anh một ngày.

Nhưng cách ngày Tây Cố liền đi một mình ở phía trước, tốc độ anh rất nhanh, thái độ cũng cực kỳ lãnh đạm, vài bạn đồng liêu sáp lại gần đều ngượng ngùng ăn bế môn canh (đóng cửa không tiếp khách), không dám lại gọi anh.

Tôi bình thường ngồi lâu trong văn phòng, không có thói quen đi đường núi, bị ném xa xa ở phía sau. Đối với bọn họ mà nói, tôi chỉ là một người xa lạ, cũng hòa không vào đoàn thể của bọn họ. Đầu tôi còn có chút choáng váng, bị cô lập ở một bên cảm giác rất không xong, lúc này tôi thậm chí còn do dự có muốn hay không tiếp tục lại đi theo bọn họ đến khách sạn suối nước nóng, sau khi xuống núi trực tiếp đón xe trở về tốt hơn …

Bởi vậy thình lình có điện thoại gọi đến đối với tôi mà nói quả thực là mưa đúng lúc.

Lâm tổng khẩn cấp gọi tới liên hoàn call muốn lấy mạng, trên núi thu tín hiệu không tốt, mất thật lớn sức lực mới nghe rõ, nguyên lai là hội đấu giá đã trù bị trước đó xảy ra sự cố, tôi là người kế hoạch, phải tự mình đến hiện trường.

Khép lại di động cùng người dẫn đoàn nói một câu, tôi quay đầu nhìn về phía Tây Cố, chần chờ, đi đến trước mặt anh đem ngọn nguồn nói ra một lần.

Anh thản nhiên nói, “Có phải rất vui vẻ hay không, rốt cục có thể lấy cớ rời đi?”

Tôi vậy mà có vài phần chột dạ không thông được.

Anh quay lưng qua, không hề nhìn tôi.

Khi ngồi trên tắc xi rời đi, tôi quay đầu nhìn ra hướng anh ở đằng xa, xe chạy về hướng ngược lại.

Bỗng nhiên nhớ tới bản thân nhiều năm trước cũng từng khóc rống thất thanh, một đường trên tắc xi ở trước cửa trường học của anh không ngừng chần chừ, cuối cùng bước lên đoàn tàu đi Thượng Hải.

Khi đó bản thân nhịn đau chặt đứt ràng buộc giữa hai người, vốn tưởng rằng cứ như vậy đã xong, nhưng như thế nào cũng không thể tưởng tượng được mấy năm sau bản thân lại lần nữa đem chuyện xưa viết xuống tập kế tiếp.

Cùng lúc ấy bất đồng chính là, khi đó tôi bị động rời đi, hôm nay tôi không chịu nổi gánh nặng chủ động xin đi.

Tôi vẫn không rõ, vì cái gì tình yêu lại biến thành như vậy, là cái gì khiến cho chúng tôi biến thành như vậy?

Tôi tìm không được đáp án.Quân Sinh Ta Đã Lão Chương 61

Chương 61.

“Sắc mặt của cô thoạt nhìn rất kém.”

“A?” Tôi cau mày đang sàng lọc danh sách thương gia, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Lâm tổng ngược lại có nhàn rỗi cùng tôi tán gẫu, “Là vì cùng bạn trai hẹn hò đến một nửa bị gọi về, tâm tình không tốt?”

Tôi âm thầm cười khổ, không có trả lời.

Anh ta cũng thức thời, thấy tôi không muốn nói chuyện nhiều liền yên ổn tiếp tục cùng tôi chọn lọc danh sách.

Khu phố học sinh từ khi mua bán nội bộ đến lúc bắt đầu phiên giao dịch, nương theo báo chí truyền thông tuyên truyền cùng minh tinh bán hàng từ thiện trước đó đã nhấc lên hai ba đợt cao trào. Đang đỉnh cao là lúc dốc lòng duy trì nhiệt độ thị trường cùng tuần suất chú ý, như vậy nếu nối tiếp vô lực, rất dễ hình thành giai đoạn ế ẩm.

Làm quảng cáo thứ này, chính là ở trong một đoạn thời gian, không ngừng đánh bạc, ra tiền điên cuồng oanh tạc, là sói thì sẽ không biết luyến tiếc trẻ con, giai đoạn đầu kinh phí đầu tư không thể xem nhẹ. Thừa dịp làn sóng nhiệt còn chưa lui, đồng thời bắt đầu gom góp danh tiếng cho phiên giao dịch, làm nền, nương theo gió Đông, chúng tôi cuối cùng dùng ba thế tiếng công trải đường thịnh vượng cho phiên bán đấu giá.

Ở trong phòng nhà đất chỉ số giá cả ngày càng vượt lên cao, đầu tư cửa hàng nhỏ tiền lời tương đối lớn hơn phiêu lưu. Mũi tiến công chính của chúng tôi đó là này bộ phận nhà đầu tư nhỏ lẻ.

Rèn sắt khi còn nóng, hội đấu giá quyết định buổi sáng cách ngày 9 giờ, theo đó hội đấu giá hội vào ngày thứ ba long trọng bắt đầu phiên giao dịch.

Để hội đấu giá diễn ra đầy đủ, chính là công tác chuẩn bị quả thực làm cho tôi đau đầu, bữa tối kêu ở bên ngoài, tiếp tục tăng ca đến chín giờ mới trở về.

Không ngờ, vừa mới ra khỏi công ty không bao lâu đã bị La Lỵ chặn lại.

“Lạnh muốn chết, mình chờ cậu đến độ sắp biến thành hoá thạch.”

Tôi kinh ngạc nói, “Thời tiết lạnh như vậy cậu còn không trở về nhà làm ấm giường cho ông xã, chạy tới tìm mình làm cái gì?”

“Đừng nói tới anh ta.” La Lỵ cau mày, hé ra khuôn mặt nhắn xinh đẹp hiếm khi lại trở nên rối tinh rối mù.

Vì thế tôi biết đôi vợ chồng son này giận dỗi, “Hai người ngọt ngào phát ngán, anh ấy không phải cái gì đều nghe theo cậu sao, lần này là vì cái gì mắc tội cậu rồi?” Sau khi kết hôn, bạn đời của La Lỵ khiến ọi người mở rộng tầm mắt, quả thực so bằng với đàn ông nhị thập tứ hiếu, sau khi kết hôn không tới nửa năm cô ấy từ chức, an tâm ở nhà được hầu hạ hết mức.

“Đừng cố nói mình,” La Lỵ vểnh môi, cao thấp đánh giá tôi một phen, không đáp, hỏi lại, “Nhóc quỷ nhà cậu nuôi cậu như thế nào vậy, làm sao thấy cậu lần sau gầy hơn lần trước.”

“Đâu có,” tôi lắc đầu, “Là hợp đồng gần đây bạn rộn, Tây Cố đối đãi với mình rất tốt.”

“Rất tốt? Rất tốt?” Bàn tay nhỏ của La Lỵ ở trên lưng trên mặt tôi chọc đến chọc đi, ỷ vào so với tôi cao hơn lại mạnh hơn đến ôm tôi kiểu con gấu, tôi còn chưa phản ứng lại, một tay cô ấy lấy đầu của tôi nhét vào hai cái cúp E càng lúc càng hùng vĩ của cô nàng, “Chúng ta có phải là chị em tốt hay không? Là chị em tốt thì đối với mình mạnh miệng làm cái gì, tính tình cậu mình còn không rõ sao.”

Tôi nỗ lực giãy dụa trước hai cái cúp E của cô ấy, ngẩng đầu, “La Lỵ, gần đây chồng cậu đem cậu dưỡng không tệ…” Trước ngực càng thêm triều dâng sóng dậy…

Cô ấy mặt đỏ lên, một phen giữ chặt tay của tôi, “Đừng nghĩ ngăn đề tài! Đi, mình cho cậu bồi bổ cho tốt, chúng ta vừa bổ vừa bức cung.”

Một đường bị cô ấy kéo về trong nhà La Lỵ, chồng cô ấy đi công tác, nhưng trong tủ lạnh có gà ác chưng cách thủy a, cái gì cần có đều có.

La Lỵ mang tạp dề làm trùm trong nhà bếp không cho tôi đi vào, kiên trì muốn đích thân xuống bếp cho tôi bồi bổ thân thể.

Thịnh tình không thể chối từ, tôi chỉ bất đắc dĩ cười nhìn cô ấy vụng về quơ nồi xẻng, thi triển tay nghề…

“Ồ, hương vị thế nhưng không tệ.” Tôi gặm nhắm một đoàn thịt gà, tuy rằng trình bày khó coi, nhưng vẫn rất là ngon miệng.

“Đương nhiên.” La Lỵ vểnh đuôi, ngồi ở bên cạnh tôi nhìn tôi ăn, đột nhiên nghi hoặc nói, “Kỳ quái, làm gì mà qua nửa ngày cũng chưa nghe được điện thoại của bạn trai cậu?”

“Cậu nghĩ rằng hai người mình như cậu sao, yêu nhau hận không thể lúc nào cũng dính cùng một chỗ, suốt ngày điện thoại sẽ không dừng lại.” Tôi không dễ để bị phát hiện ra, buông đũa thản nhiên nói.

“Như vậy cũng tốt,” La Lỵ cũng không biết tôi cùng Tây Cố đã ở cùng một chỗ, vui vẻ nói, “Không có cậu ta đến vướng bận, đợi lát nữa cơm nước xong cậu cũng đừng đi trở về.”

Tôi do dự, nghĩ lại thì Tây Cố hiện tại đang cùng đồng sự ngâm suối nước nóng, cho dù trở về trong nhà cũng chỉ có một mình tôi, chi bằng hầu La Lỵ tán gẫu một đêm, vì thế liền gật đầu đồng ý rồi.

Tựa như thời kì thiếu nữ nằm trên giường tâm sự, hai bên dựa sát vào nhau nằm ở trên giường, tắt đèn ——

Bóng tối khiến cho nội tâm yếu đuối cùng ước muốn thổ lộ.

Tôi khuyên giải cô ấy từng chút, cũng từng chút bị mê hoặc móc lòng ra.

“Cậu hiện tại có tính toán gì không?” La Lỵ nói, “Cậu ta cân nhắc qua tương lai không?”

“Ừ… Đại khái có nghĩ tới.”

“Cái gì kêu đại khái?” Cô ấy bỗng dưng xoay người dựng lên, “Hác Manh, cậu không nên theo đứa nhóc xấu xa đó làm chuyện ngớ ngẩn đi?”

“…” Tôi quay lưng qua, “Cậu đừng ồn ào.”

La Lỵ ở sau lưng gấp đến độ kêu quang quác, “Cậu có phải có chuyện gì gạt mình hay không.”

“Không, cậu đừng nghĩ nhiều quá.”

Bất thình lình La Lỵ ghé vào sau lưng tôi, “Cậu nói thật với mình đi, đừng nghĩ rằng giả vờ tự bế với mình thì có thể bưng bít cho qua, các cậu gần đây có phải hay không xảy ra vấn đề, mình vừa thấy được cậu đã cảm thấy không đúng.”

Tôi bất đắc dĩ, bị cô ấy ầm ĩ chịu không nổi, sau một lúc lâu chỉ phải xoay người đối mặt với cô ấy, châm chước bâng quơ nói, “… Là có chút không thoải mái.”

“Đến tột cùng xảy ra chuyện tình gì?” Cô ấy thấy tôi ứng lời, lại càng lo lắng, cũng đúng, y theo tính tình của tôi, nếu vấn đề không thật khó thu xếp, tôi cũng sẽ không mở miệng nói ra.

Tôi trầm mặc, thản nhiên nói, “Không có gì.”Không phải là không muốn nói, mà là không biết nên nói từ đâu.

Cô ấy còn muốn nói cái gì nữa, đột nhiên điện thoại lại vang lên, hơn nữa vào ban đêm bị từ chối hết 5 cuộc gọi, La Lỵ làm bộ làm tịch như vậy rất là tàn nhẫn.

Mơ hồ nhớ rõ hôm hôn lễ, chú rể dường như là một người đàn ông bá đạo lạnh lùng nghiêm nghị, lúc này đây đầu điện thoại bên kia người đàn ông đang nhỏ giọng dỗ dành, đối lập với Tây Cố, không khỏi làm người ta có chút mất mát.

La Lỵ bịt ống nghe khiến cho chồng cô ấy vừa dỗ vừa cưng hết nửa ngày, cúp điện thoại xong còn không ngừng than thở “Đáng ghét”.

Thật sự là ở trong phúc không biết phúc, nếu có một ngày anh ta không “Đáng ghét”, thì đến phiên cô ấy phiền muộn.

Tôi thấy đuôi mắt cô ấy xuân tình nhộn nhạo, trêu ghẹo nói, “Không tức giận nữa?”

Cô ấy đóng điện thoại di động, nhăn nhăn mũi ngượng ngùng nói, “Anh ấy đặt vé máy bay sáng mai, đều đã nói mình không tức giận, anh ấy vẫn hạ quyết tâm muốn nhanh trở về.”

“Xem ra anh ấy rất chiều cậu, tôi cũng yên tâm.” ‘tiền án’ năm đó của anh ta, cũng làm cho tôi kiêng kị thật lâu.

La Lỵ còn đang làm bộ làm tịch, “Anh ấy chọc mình tức giận, dỗ mình không phải đương nhiên sao, hơn nữa, đàn ông không phải vốn là nên cưng chiều phụ nữ sao.”

Trong lòng tôi có vài phần chua xót.

“Làm sao vậy?”

Tôi lắc đầu, đối mặt với nghi vấn của La Lỵ, tôi không dám trả lời. Tôi có thói quen trước dỗ anh ủy khuất chính mình, hai người cùng một chỗ, phần nhiều là tôi chiều anh nhường anh. Nhưng, nếu lúc trước lựa chọn anh, tôi đã đoán trước đến kết quả sẽ là như vậy.

Tôi từng nghĩ đến bản thân có thể thừa nhận, nhưng lần lượt tranh cãi, thỏa hiệp cùng thoái nhường, lại khiến cho tôi ngày càng mỏi mệt…

Nhìn đến cô ấy ngọt ngào, đồng dạng là tranh cãi, nhớ tới bóng lưng thiếu niên lạnh lùng rời đi kia, tôi nhịn không được có vài phần chua xót.

“Manh Manh,” La Lỵ trong bóng đêm nhẹ nhàng sờ mặt của tôi, “Cậu đã rất lâu không có cùng mình tâm sự, mỗi lần hỏi tới cậu ta… Cậu luôn mỉm cười nói ‘Tốt lắm’. Cậu hiện giờ, thật sự tốt lắm sao?”

Tôi yên lặng đem mặt dán tại trong lòng bàn tay cô ấy.

“… Có phải hay không thật sự rất vất vả?”

Sau một lúc lâu, tôi nhẹ nhàng gật đầu.

La Lỵ thấp giọng nói, “…Mình thật sự rất lo lắng cậu, không cần miễn cưỡng chính mình, ai cũng có thời điểm yếu đuối mệt mỏi. Manh Manh, nếu… Thật sự không được, thật sự rất vất vả…”

Tôi không có trả lời.

“Manh Manh, cậu không phải là bà già, phụ nữ đều hy vọng có một người chồng có thể yên tâm dựa vào, biết lạnh biết nóng, mà không phải một đứa nhỏ còn cần cậu chăm sóc.” La Lỵ nói, “Lúc trước cậu nói muốn chọn cậu ta, mình nghĩ đến nếu chỉ là tuổi chênh lệch cũng thôi đi, cậu ta nhỏ thì nhỏ, nhưng nếu có thể thông cảm cậu, biết chăm sóc cậu, như vậy tuổi cũng không phải trở ngại khó có thể vượt qua. Nhưng hiện tại… Mình thấy, cũng không phải chỉ như vậy.”

“Một năm này, cậu rất liều mạng, mỗi lần tìm cậu không phải đang họp chính là chạy công trường,” La Lỵ giữ chặt tay tôi, “Cậu không phát hiện cậu đem thân thể của mình đạp hư thành bộ dáng gì, năm trước trên người cậu còn có mấy lạng thịt, hiện tại cùng cậu nằm chung một chỗ, không cẩn thận đụng tới muốn phát sợ, đối với tụi mình, nụ cười của cậu cũng ngày càng miễn cưỡng… Những thứ này cậu ta chưa từng phát hiện sao? Manh Manh, tình yêu không phải như thế này… Hiện giờ nữ cường nhân, bà mẹ già, đến tột cùng là cậu muốn làm, hay là cậu ta làm cho cậu trở thành? Có lẽ cậu ta cần không phải là người yêu, căn bản chính là một bà mẹ già chịu khổ, mà cậu sẽ theo anh múa may, chịu cực làm người hầu cho cậu ta, tình yêu đâu phải như thế này? Cậu chờ cậu ta tỉnh ngộ, chờ cậu ta trưởng thành, cậu chưa từng nghĩ tới ngày nào đó cậu ta tỉnh ngộ ra, phát hiện tình yêu thật sự sao? Những năm tháng tuổi hoa cậu tiêu phí trên người cậu ta thì nên làm cái gì bây giờ?”

Tình yêu không phải như thế này…

Chung Ý cũng từng nói qua như thế, Hác Manh, hiện giờ tôi thật sự còn là tôi sao.

Tôi nhắm mắt lại, “Cho mình một chút thời gian, mình cần bình tĩnh tự hỏi một chút…”

Tôi nghĩ đến thời kì thiếu nữ, tôi từng ở năm tháng tươi đẹp sáng lạn kia ước mơ qua một đoạn tình yêu.

Khi đó tôi bướng bỉnh như vậy tin tưởng, tình yêu chính là kỳ vọng cùng một người nắm tay, cùng một chỗ.

Nay tuổi hoa đã qua, tôi mở hai mắt muốn đi xem chờ đợi một người khác dắt tay, mới phát hiện, nguyên bản ngay cả bản thân tôi đều tìm không thấy…

Loading...

Xem tiếp: Chương 62+ 63

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Mưu Sắc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 49


Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh

Số chương: 56


Giang Sơn Hứa Nhĩ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 92


Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 76


Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50