281 Vị phó giám đốc nhà máy đúc không còn tâm tư mời bọn họ vào văn phòng nữa, đưa bọn họ ra ngoài xe, rồi chạy trở lại phân xưởng, dáng vẻ như trời sắp sập tới nơi.
282 Chu Phú Minh phải thừa nhận kiến nghị của Đường Học Khiêm không tệ, ông ta chưa liên hệ với việc bảo vệ thành cổ Sa Điền vì Đường Học Khiêm chưa bao giờ nhắc tới chuyện này trên cuộc họp thường ủy.
283 - Mấy hôm trước chẳng phải em xem tạp trí của Volvo sao? Vừa vặn Volvo đưa ra xe thể thao bốn cánh đầu tiên, chị liền nhờ bạn học ở Châu Âu đặt một chiếc.
284 - Nghĩ gì thế?Tạ Vãn Tình chống người lên, mái tóc đen nhánh mượt mà trút xuống như thác, che đi gò má , chỉ lộ ra đôi mắt , càng tăng thêm phần dịu dàng.
285 Trương Khác quay đầu sang, thấy lái xe là cô gái đeo kính râm, dù chiếc kính lớn che đi nửa khuôn mặt, nhưng từ chiếc mũi thẳng, cánh môi cong cong, làn da trắng trẻo, hẳn là cô gái dung mạo không tệ, bên cạnh cô ta còn có một cô gái khác, nửa mặt bị cô gái kính râm kia che khuất.
286 Cứ như thế, hai giờ đi xe còn lại trong kế hoạch chưa tới một tiếng đã xong, qua cổng đường cao tốc, Trương Khác mặt trắng bệnh, hai cô ả này sao không sao không đi đua F1? Chẳng phải Trương Khác chưa từng phóng xe với tốc độ cao, chỉ là y không quen Trần Tĩnh, không yên tâm về tay lái của cô ta, chẳng may sơ xuất gì, dù ngồi trong BMW, có giữ được mạng hay không chỉ 50/50.
287 Tuyết rơi mãi chẳng thấy dừng, Trương Khác lái xe tới con đường thưa thớt bóng người vừa rồi, dừng dưới bóng một cây ngô đồng cành lá rậm rạp, nghe tiếng tuyết rơi, dù sao không phải đêm khuya, thỉnh thoảng có xe chạy qua, Trương Khác nắm bàn tay trơn mịn của Hứa Tư lên đùi, mềm mại ấm áp, như một khối ngọc.
288 Từ sân bay trở về thành phố, Trương Khác lái xe rất chậm, một tay cầm vô lăng, một tay nắm tay Hứa Tư, hưởng thụ hạnh phúc tĩnh mịch. Chiếc VS 40 thời đó là chiếc xe thể thao rất phong cách, Trương Khác lại lái chậm như thế, nên càng bắt mắt.
289 Trương Khác hơi ngán Tôn Tĩnh Mông, nhưng không có nghĩa là y không có cách ứng phó:- Sao hôm nay cô rảnh rỗi tới đây làm phục vụ, nơi này hôm nay rõ ràng đông khách hơn nhiều.
290 Tôn Tĩnh Hương chỉ mỉm cười không trả lời em gái. Tôn Tĩnh Mong càng nói càng kích động, khách có người gọi thêm rượu, cô ta chỉ ném cho cái nhìn hung tợn, tiếp tục nói:- Trong tay em còn có ít tiền, sinh nhật em không mua xe nữa, em sẽ cống hiến ra.
291 Trương Khác lái xe tới trường học, 1 giờ 30 mới chính thức thi, cho dù đến muộn một chút cũng không sao, hôm nay thi hai môn, mai thi ba môn, ngày kia chính thức nghỉ học, với Trương Khác mà nói, chẳng có gì đáng để hưng phấn cả.
292 Trương Khác và Đỗ Phi phải đứng bên cạnh mòn mỏi chờ Đường Thanh và Trần Phi Dung ghé tai thì thầm với nhau một lúc lâu, lúc ra khỏi trường học thấy Lý Chi Phương đi xe đạp chở Chu Hiểu Lộ về.
293 - Có ai dạy trẻ con như bạn không hả?Đường Thanh lườm y một cái. Trương Khác cười khì, chồng Lý Chi Phương là loại không dám có chút phản kháng nào với uy hiếp bên ngoài, nên mới dọa hắn như thế, ít nhất có thể giúp cuộc giống gia đình này có thể tiếp tục được.
294 Trương Khác lén đưa chân đá Đỗ Phi một cái, không cho hắn nói tiếp nữa, hôm kia y mới lấy chìa khóa từ chỗ Tạ Vãn Tình, hôm qua đi lên tỉnh thành đón Hứa Tư, chiếc xe này chỉ có chị em Hứa Tư biết, Hứa Tư là cô gái nhìn một lần khó quên được, Đỗ Phi đã gặp rồi, vậy chắc chắn là gặp phải Hứa Duy.
295 Giống như cặp đôi học sinh khác, Trương Khác và Đường Thanh tay trong tay đi dạo phố, ăn KFC, dạo qua cửa hàng trang sức, mua mấy tạp chí thiếu nữ và chuyện tranh ở sạp hàng bên đường, còn vào bách hóa Hải Châu chụp ảnh tự động, đó là món mới xuất hiện ở nơi này.
296 Qua phố thị Sa Điền, tòa nhà Phủ Thiên của Cẩm Thành đã xây dựng được bốn năm tháng, không bao lâu nữa là chính thức hoàn thành. Trương Khác quen nhìn tòa nhà chọc trời rồi, nhưng tòa nhà Phủ Thiên dù sao là kiến trúc cao tầng thực sự hơn 100 mét của Hải Châu, vẫn rất thu hút ánh mắt mọi người.
297 Trương Khác qua gương chiếu hậu nhìn thấy Hứa Tư và Tạ Vãn Tình mặt mày nặng nề, cố làm vẻ thoải mái nói:- Mọi người thế này làm em cảm thấy mình mang tội nghiệt rất nặng đấy, ài, ai bảo em tham như thế làm gì.
298 Trương Khác bật trò chơi lên, không ngờ bản hai có bốn tài nguyên, trừ gỗ, vàng ra còn có dầu mỏ và khoáng thạch, ở bản ba đã bỏ khoáng thạch và dầu mỏ rồi, bản hai còn xuất hiện khái niệm bóng mờ chiến tranh, dù có rất nhiều khá biệt, nhìn chung cách chơi giống nhau, Trương Khác làm quen không khó, chọn một bản đồ nhỏ, đánh một trận cho đã mới ngẩng đầu lên hỏi thanh niên kia:- Đĩa này anh mua ở đâu thế, cho tôi mượn về cài được không?Vốn phòng máy vi tính có quy định cấm chỉ nhân viên tự ý cài đặt phần mềm, Tô Tân Đông biết, nhưng hắn không nghiêm mặt giáo huấn một công nhân bình thường, không ngờ Trương Khác còn chủ động mượn người ta đĩa trò chơi.
299 - Chỉ cần bạn tóm được mình, mình có gan không nghe bạn chỉ huy sao? Hơn nữa nghe phương án của các bạn cũng hấp dẫn lắm, cho dù thường ngày không có thời gian, tới khi cắm trại mình cũng phải tham gia chứ.
300 Trương Tri Hành xem đồng hồ, đã hơn mười một giờ, tuy về nhà lúc này vẫn chưa được yên thân, nhưng vẫn phải về, dù không thèm của đút, nhưng trốn tránh không gặp là không đúng, còn Trương Khác thì mặc kệ muốn đi đâu thì đi, đứa con này ông không quản nổi nữa rồi.