21 Chuyện ký hợp đồng cứ thế đặt qua một bên, Văn Diễn Vũ không cự tuyệt, Tiết Tầm cũng không nhắc lại.
Tận dụng thời gian rảnh rỗi trong thời điểm này, Văn Diễn Vũ đặc biệt đến thư viện mượn “Lịch sử Hậu Đường – Tiền Tống”, những loại chuyện chuẩn bị như thế này cơ hồ đã trở thành thói quen, cho dù nhiều lúc chuyện đó cũng không cần thiết.
22 Các món ăn được dọn hết lên bàn, ba người vây quanh lẩu điện ăn điên cuồng không còn biết đâu là trời đâu là đất.
Nước lẩu quả thật rất ngon, ba người vốn dĩ là kẻ lịch sự dưới sự dẫn dắt Lục Nguyên rất nhanh trở nên nháo nhào tranh giành, trong nồi khắp nơi bừa bộn, bầu không khí lại làm mọi người cảm thấy sung sướng.
23 Hình ảnh về trang phục diễn rất nhanh được công bố ra ngoài, tự nhiên xuất hiện một hồi tranh luận như thường lệ, mà chuyện này không có gì đáng nói, những lời bình ủng hộ hay khen chê lẫn lộn, đều là con đường quen thuộc phải đi qua.
24 Hai mươi ba
Thời điểm Đới Kỳ quen biết Tiết Tầm là lúc cả hai chỉ là hai gương mặt mới, bởi vì một lần hợp tác mà quen biết, thường xuyên qua lại rồi chậm rãi thân thiết, mến nhau.
25 Vô luận có xem đi xem lại bao nhiêu lần đi nữa thì cũng sẽ kinh sợ như nhau, kỹ năng diễn xuất của cha, không thể xoi mói được.
Chính là đôi mắt màu hổ phách quen thuộc, chỉ cần một cái liếc mắt liền hồn xiêu phách lạc.
26 Khoảnh khắc khi Văn Diễn Vũ đột ngột ngã xuống, Tiết Tầm không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.
Đầu óc trống rỗng không biết từ khi nào đã ôm người vọt lên xe, thậm chí còn không phát hiện bản thân mình vẫn đang mặc trang phục cổ đại, mồ hôi ướt đẫm.
27 “Trên lý thuyết, xuất viện sau hai thì cũng có thể, bất quá thân thể Văn tiên sinh thiếu dinh dưỡng và thiếu nghỉ ngơi trong thời gian dài, sau này vẫn nên chú ý nhiều hơn, đặc biệt là mức độ làm việc, không thể để bản thân quá mệt mỏi.
28 Sáng sớm ngày hôm sau trợ lý mới thật sự đã đến, tên gọi Trần Diệc, là một tiểu nam sinh chỉ hơn hai mươi tuổi, bộ dáng híp mắt còn chưa tỉnh ngủ, thế nhưng làm việc lại lưu loát cẩn thận.
29 Đây là lần đầu tiên Văn Diễn Vũ nhìn thấy một Tiết Tầm như vậy, hoàn toàn không nể mặt mũi, lãnh khốc đến mức thậm chí có chút hung hăng.
So với Tiết Tầm ôn nhu như nước, luôn túc trực bên mình, úp sấp bên giường bệnh của mình khó khăn nằm ngủ, săn sóc không để mình gặp bất kỳ phiền toái nào….
30 “A, hình như tôi đã nói qua rồi thì phải. ” Lục Nguyên liền suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động đi tới ban công, “Thôi, tôi vẫn nên nói lại với y một tiếng mới được.
31 Văn Diễn Vũ khép lại hai mắt, âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ông cứ sống từng ngày thống khổ đi thôi, sẽ không có người tha thứ cho ông. ”
Nói xong, không chút do dự quay người rời đi.
32 Nói phẫn nộ cũng không thể nào đủ, Tiết Tầm cơ hồ muốn bóp chết Lăng Thiên Mạch.
Có thể cảm giác được gân xanh theo men rượu và sự phẫn nộ tột đỉnh gằn lên trán, đè lại huyệt thái dương, Tiết Tầm kiềm nén tính khí, trầm giọng nói: “Có thích hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
33 Ngủ một giấc say sưa, mơ một giấc mơ đẹp, đã rất lâu rồi không ngủ sâu như vậy.
Trong mơ nhìn thấy cha, là bộ dáng mười năm trước, khiến người người ca ngợi, nụ cười ôn hòa vò loạn mái tóc của hắn, xoa bóp mặt của hắn, ngồi bệt xuống đất bên cạnh hắn, nói về những chuyện liên quan đến diễn xuất mà hắn thích nhất, cùng hắn đi liên hệ ngôi sao nhỏ tuổi đến đoàn phim diễn thử, không e dè mang theo hắn ra vào sân khấu và những nơi công cộng, kiêu ngạo nói với hắn, hắn con trai của Văn Việt.
34 Sáng sớm ngày hôm sau, Tiết Tầm triệt để tỉnh táo lại, nhìn thấy Văn Diễn Vũ bị y cố chấp cưỡng ép nắm chặt tay đang nằm úp sấp bên giường ngủ say, trong nháy mắt cảm thấy dường như bản thân xuất hiện ảo giác.
35 Sau khi âm cuối Tiết Tầm thả ra, không khí trong điện thoại nhất thời rơi vào trầm mặc.
Cuối năm, khắp đường phố Paris tràn ngập không khí giáng sinh và hân hoan vui mừng.
36 Văn Diễn Vũ mở to hai mắt, đến nửa ngày mới dám thử thăm dò hỏi: “Tiết Tầm?”
Người kia ngẩng đầu, tôi mắt trong suốt thâm quần có chút ươn ướt, gương mặt tuấn mỹ cóng đến ửng đỏ khiến người ta giận sôi, biểu tình mang theo chút ủy khuất, không phải Tiết Tầm thì là ai?
Thả xuống đồ vật, Văn Diễn Vũ cấp tốc mở cửa, đem người kéo vào.
37 Sau khi đáp chuyến bay liền lập tức đổi xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trước cổng bệnh viện, Tiết Tầm xuống xe, chạy vội vào phòng bệnh.
Tiết Nhan đã đứng trước phòng cấp cứu, gấp gáp lo lắng đi tới đi lui.
38 Khí trời vẫn vô cùng rét lạnh, trên cửa sổ, băng tuyết đọng lại thành từng lớp, căn phòng sau khi mở máy điều hòa, không khí trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
39 Hành lý còn thả ở bên giường, Văn Diễn Vũ đã ngã ở trên giường ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai luồng qua kẻ mắt, lông mi khẽ run lên, gọi hồn hắn tỉnh táo lại.
40 Mang theo kính râm và khăn quàng cổ, từ ký túc xá nghệ sĩ Cảnh Thành lén lút chạy ra ngoài.
Đi được nửa chẳng đường, mới sực nhớ, điện thoại đã để quên ở phòng, bây gờ muốn quay về lấy, cũng đã không kịp nữa.