41 P/s: Kịch bản chương trước kết thúc thật hay. “tự cho là”
Có điều mình cho rằng mình sẽ bị “chém eo” nếu dám viết một cái kết thúc kiểu như vậy. Thôi, các bạn đọc cứ coi như là một thoáng tác giả “Nghệ cảm – Cảm giác nghệ sĩ” nổi lên nhé.
42 Trong phòng máy phát điện…
Surge nhìn chằm chằm vào chỉ Pikachu trên tay. Thời gian lúc này như ngừng hẳn lại. Không ai biết lúc này hắn ta đang suy nghĩ điều gì.
43 Sáng sớm, ánh thái dương chiếu lên khuôn mặt của Black. Khắp thân thể truyền đến cảm giác đau đớn, cậu thật khó khăn lắm mới cố mở được ánh mắt quan sát xung quanh.
44 Black gặp rắc rối lớn rồi.
Dù rất không muốn thừa nhận nhưng lúc này Black cũng phải công nhận rắc rối lúc này cũng là do chính mình một phần trách nhiệm.
45 Bạn sẽ ra sao nếu lỡ như …
… đang hành hạ đối phương thậm tệ thì bất ngờ phụ huynh, anh chị em, gia đình, họ hàng … v v của họ bắt gặp được.
Nếu Black nhận được câu hỏi như vậy.
46 Trong nhà máy điện,. . .
Raticate cha giờ rất tức giận. “nổi khùng cấp độ 5”
Cô con gái đáng yêu của nó, người mà được cả gia đình yêu quý, nâng niu, chăm sóc,… Ấy vậy mà nó lại bị đối phương tiến hành dã man, thô bạo, tà ác,… hành hung như vậy.
47 Black nhìn cả đám pokemon dục dịch tới gần để xử lý mình. Black biết cậu không thể chần chờ thêm được nữa. Cậu hét lớn:
- Khoan đã!
Tiếng kêu của Black làm tất cả giật mình nhìn lại.
48 Buổi trưa ngày hôm sau, Black làm xong thủ tục xuất viện cho Pikachu. Đón lấy cậu mang theo đội hình xuất phát đi tìm kiếm.
Ôm Pikachu, Black lang thang khắp thành phố.
49 Black tưởng rằng mình sẽ cứ ngồi thừ người ra như vậy dưới cái nhìn của hai bạn khác giới cho đến hết đêm. Có điều lần này thần may mắn lại mỉm cười với cậu.
50 Một góc khuất trong thành phố Vermillion,…
Black mệt bở hơi tai mang đi đám Rocket cậu tóm được tới nơi này. Nhìn tất cả đối phương vẫn còn chìm trong mê man, cậu vui vẻ khích lệ đám pokemon.