41 Lạc Tuyết cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, lại cùng mấy người này trở lại "Nghịch Kiếm Các". Sau khi xác định được tên "Tam Đương Gia" kia đúng là người của "Nghịch Kiếm Các", thì cuối cùng Lạc Tuyết cũng hiện thân.
42 Toàn bộ trong sân đều im lặng không một tiếng động, ai cũng không dám thở mạnh, tất cả mọi người đang sững sờ vì thủ đoạn độc ác của vị công tử cụt tay Vân Hận Thiên này, máu lạnh vô tình cùng võ công tuyệt thế mà sợ đến nỗi nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hơn mười thi thể đang nằm trên mặt đất, thậm chí đến ngay cả ánh mắt cũng không dám chớp một cái.
43 Nữ tử mặc bộ quần áo màu vàng nhạt đưa mắt nhìn tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người mặt bộ quần áo màu trắng, dung mạo đầy tà mị.
44 Khi màn đêm bao trùm Trang Thân Vương Phủ, mà trong phủ hoàn toàn không hề có không khí yên tĩnh và cô độc như ngày xưa, đêm nay cả phủ đều rất náo nhiệt.
45 Hẹn ước một tháng của Lạc Tuyết cuối cùng cũng đến, nàng một lần nữa quay về Liệt Diễm Sơn Trang ở Tề Châu. Tuy là Lạc Tuyết chỉ rời đi có một tháng, nhưng mà khi Phong Liệt Diễm nghe người hầu báo tin là Lạc Tuyết trở về, trong lòng cực kỳ vui mừng.
46 Sau khi quản gia lui xuống, Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết không ai nói một câu nào. Phong Liệt Diễm duy trì tư thế suy tư thật lâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Vân Thiên, đệ muốn liên kết vơi năm người bọn họ đối phó Trang Thân Vương sao?"Lạc Tuyết cười lạnh, đồng thờ giọng điệu cũng đầy trào phúng: "Phong đại ca sợ đệ tiểu đệ đối nghịch với Thân Vương Đại Kim, làm liên lụy đến Liệt Diễm Sơn Trang sao?"Phong Liệt Diễm bực bội, nện một quyền lên bàn, cái bàn lặp tức tan nát.
47 Buổi tối của ba ngày sau, tối nay trời đen âm u, thậm chí che cả ánh sáng của mặt trăng. Gió thỏi nhẹ nhàng, cành cây bị lay động, không khí xung quanh rất ma quái.
48 Long Ngạo Thiên thấy rõ hàng chữ kia, ánh mắt đột nhiên tỏa sáng, mắt sáng như đuốc, xoay người chạy về phía phòng ngủ của Thượng Quan Vũ Điệp, phiá sau lưng bọn thị vệ đuổi theo để bảo vệ.
49 Long Ngạo Thiên tiếp được khăn gấm, nhìn bóng áo trắng biến mất trong bầu trời đêm, phiền muộn hàng ngàn lần. Vân Hận Thiên cuối cùng thì hắn với Trang vương phủ có ân oán gì? Tại sao lại nhiều lần đả thương người khác như vậy? Hắn ta đối với khắn gấm trong tay….
50 Lạc Tuyết đi suốt một đêm cuối cùng cũng ra khỏi thành Uyển An, nàng nghe thấy rõ âm thanh phát ra trong bóng tối ở một chỗ bí mật gần đó chính là Phong Liệt Diễm.
51 Sau khi Ngân Y Nhân biến mất, Lạc Tuyết lần thứ hai trở lại thành U Châu. Vì để tránh phiền phức, nàng trực tiếp chờ lúc trời đã tối rồi sau đó mới dùng kinh công nhảy vào.
52 Tên này đúng là một tên tiểu nhân độc ác! Dám sử dụng thủ đoạn bỉ ổi! Lạc Tuyết oán giận mắng, không còn cách nào khác nàng đành bắt mạch cho chính mình.
53 Công chúa Bình Dao rất tức giận, nhưng mà lại không có lý do để phản bác lại. Chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn công tử cụt tay đầy tuấn mỹ và phúc hắc.
54 Hoàng cung của Nam Chiếu. "Thái tử ca ca, lần này nhất định huynh phải giúp muội!" Bình Dao làm nũng, phe phẩy cách tay Yến Băng Hàn. "Bình Dao, muội đừng lay nữa.
55 Yến Băng Hàn nói câu này, đã thành công khiến Lạc Tuyết dừng bước. Lạc Tuyết xoay người trở lại một lần nữa đứng trước bàn, chờ Yến Băng Hàn nói tiếp.
56 Trên con đường vắng lặng, một con ngựa trắng chạy như điên. Cây cối thẳng đứng hai bên lùi về phía sau, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng chim hót lại lộ ra sự vỗi vã gấp rút như vậy.
57 Trong hành lang quán trọ chỉ còn lại mấy người, phần lớn mọi người trong lúc cuộc chiến đang kịch liệt đã bỏ chạy trối chết, mà mấy người đứng lại xem lại mang vẻ mặt giống như đang xem diễn nhìn chằm chằm hai nam tử trẻ tuổi một trắng một xanh.
58 Thời gian cứ yên tĩnh trôi qua như vậy tâm sự của hai người đều biểu hiện trên nét mặt, hai người cứ uống hết vò này đến vò khác, cả đại sảnh chỉ còn lại hai người là Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết, chưởng quỹ đã đi nghỉ.
59 Trong rừng Cổ Đạo, ánh tà dương đỏ như máu, làn gió nhẹ giống như thổi qua tai, biến thành tiếng dịu dàng nỉ non. Hai bóng người, một xanh một trắng, đang phi ngựa, như bay đi xẹt qua, thỉnh thoảng có vài sợi tóc bị gió thổi loạn, mắt phượng hẹp dài dảo qua, khẽ chớp mắt, những sợi tóc bay tự do theo gió, vừa xinh đẹp vừa thánh khiết.
60 Editor: Tịnh DuTrăng đã nhô lên cao, màn đêm im lặng cắn nuốt hết ồn ào bàn ngày, giờ phút này Lạc Tuyết đang lười nhác xoa khuôn mặt yên tĩnh của mình.