41 Đúng như dự tính của Quách Ngọc, sáng hôm sau, toàn kinh thành đều lan truyền tin "nhị hoàng tử của Hạ Quan quốc quan hệ với thi thể nha hoàn thông phòng của Thái Tử".
42 Sáng hôm sau, Quách Ngọc thức giấc trong trạng thái vô cùng mệt mỏi. Nàng ngồi dậy thì mới phát hiện tên ngốc ấy vẫn còn ở đây.
- Cả đêm ngươi ở đây? Thật ngốc.
43 Sau buổi cơm mọi người đều trở về viện của mình để nghỉ ngơi và chuẩn bị đến chùa Bảo Đăng. Chỉ riêng vợ chồng Trương Đình cáo từ, bọn họ còn phải sang La phủ.
44 Mọi người đều bất ngờ, không ai nghĩ Quách Huy có thể vì một kỹ nữ chốn lầu xanh mà đối nghịch với mẹ đẻ của mình. La di nương bị hắn đẩy lui về sau va lưng vào chiếc bàn gỗ.
45 Đúng theo kế hoạch Nguyên Thiên Hữu cùng đội ám vệ tiến hành lên đường đi Đại Nguyên.
Năm ngày sau đội quân của Du Mẫn Phong sẽ về tới kinh thành và tất nhiên hắn cần một lý do chính đáng.
46 Nguyên Thiên Hữu đi đến một ngọn núi. Hắn cứ đi mãi, cuối cùng hắn dừng lại và quỳ gối trước một ngôi mộ nhỏ.
Mộ kia cỏ đã xanh ngời.
Người đi kẻ ở một đời phân ly.
47 Nguyên Thiên Hữu đứng cạnh Quách Ngọc, cả hai như một đôi long phượng - đầy uy nghiêm, đầy quyền lực.
Nguyên Thiên Minh nhìn bọn họ, hắn thật sự muốn giết chết tất cả bọn họ nhưng xem ra việc hắn muốn làm chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
48 Quách Ngọc mỉm cười, nàng lạnh lùng nói.
- Lần trước giúp ngươi là vì ta thấy đứa bé là vô tội. Dù gì chúng ta cũng không cùng chí tuyến vì sao ta cứ phải hết lần này đến lần khác giúp ngươi?
Quách Huy nắm chặt ống tay áo.
49 - Vì sao ngươi vào đây được.
Quách Ngọc vừa hỏi, vừa di chuyển lại bàn ăn. Nàng ngồi xuống, chỉnh lại váy áo. Nguyên Thiên Hữu cười vô lại, hắn vuốt sợi tóc vừa rơi ra của Quách Ngọc.
50 Mộc Huyền thở gấp, hắn không tin Đào Thiên Ân dám làm chuyện ngu xuẩn như thế này. Nhưng, rõ ràng tay Quách Ngọc chảy máu, nàng lại vừa bước ra khỏi phủ của hắn.